Năm 1974, đầu hè ở thủ đô.
Mấy ngày trước đó, một cặp vợ chồng hơn năm mươi và một cô gái tầm hai mươi tuổi đến nhà họ Diệp.
Ngay khi cặp vợ chồng hơn năm mươi tuổi kia nhìn thấy Đào Xuân Lan, họ đã nói rằng cô gái trẻ kia chính là con ruột của bọn họ, cô con gái mà Đào Xuân Lan đã nuôi nấng suốt 25 năm không hề có chút quan hệ huyết thống nào với bà.
Đào Xuân Lan gần như ngất đi vì tức giận.
Vài ngày sau, tình trạng của Đào Xuân Lan không còn như trước nữa, bờ vai luôn thẳng tắp nay lại hơi còng xuống, quầng thâm dưới mắt hiện rõ, tia máu đầy trong tròng mắt, trông như thể nhiều ngày liền không được ăn ngủ ngon, ngồi trên ghế sofa cũng phải vịn tay vào thành ghế.
"Phiền Phiền, con nghĩ sao về chuyện này?" Đào Xuân Lan nhìn cô con gái mà bà hết lòng yêu thương nuôi nấng, bà không muốn con gái phải khó xử, nhưng tia hy vọng le lói nơi đáy mắt lại vô tình để lộ suy nghĩ thực sự của bà.
Chuyện này đâu phải Diệp Phiền muốn thế nào là được như thế.
Hơn nữa, Diệp Phiền này vốn không phải Diệp Phiền kia.
Diệp Phiền sinh ra ở thế kỷ 21, là một người con gái ở thị trấn luôn chuyên tâm học hành, đến thành phố lớn bươn chải rồi mua được xe, mua được nhà, đến khi có tiền gửi ngân hàng thì đột tử.
Vào khoảnh khắc mất đi ý thức, Diệp Phiền rất hối hận, nếu có kiếp sau, cô nhất định sẽ giữ gìn sức khỏe và sống thật tốt.
Sau đó, Diệp Phiền sống lại.
Tin tốt là Diệp Phiền trẻ ra hơn mười tuổi, sống lại trong thân xác của một cô gái mười tám tuổi.
Tin xấu là cô đã quay về trước nửa thế kỷ, xuyên không đến những năm 60 của thế kỷ trước.
Trùng hợp là cô gái này cũng tên Diệp Phiền, điều không trùng hợp là cô lại vướng vào thời điểm kỳ thi đại học bị hủy bỏ, trước mắt Diệp Phiền có ba con đường: Một là đi lính, hai là về nông thôn, ba là lấy chồng.
Diệp Phiền từ nhỏ đã hay ốm đau bệnh tật, Đào Xuân Lan không biết đã tốn bao nhiêu tiền của, tâm sức mới nuôi cô ấy lớn khôn khỏe mạnh như những đứa trẻ bình thường khác, sao có thể nỡ lòng nào để cô ấy đi bộ đội.
Nói lui một bước là cho dù bà có nỡ thì Diệp Phiền cũng không chịu nổi cường độ huấn luyện trong quân đội.
Đào Xuân Lan cũng không nỡ để cô ấy về nông thôn làm ruộng, nên đề nghị cho cô ấy đính hôn trước, kéo dài thêm vài năm nữa, khi tình hình khả quan hơn thì hẵng kết hôn.
Tiểu Diệp Phiền cho rằng người khác có thể tham gia xây dựng Tứ hóa thì cô ấy cũng có thể, hơn nữa còn muốn đến những vùng đất cằn cỗi hẻo lánh.
Đào Xuân Lan nói đến mỏi cả miệng, Diệp Phiền vẫn nhất quyết đòi về nông thôn, cơn nóng giận bùng phát nên Đào Xuân Lan đã nhốt cô ấy vào phòng.
Chồng của Đào Xuân Lan đang ở trong quân đội, con trai và con dâu thì ở nhà tập thể của cơ quan, bản thân Đào Xuân Lan cũng có công việc, hơn nữa nghĩ trong phòng có đồ ăn, Diệp Phiền sẽ không bị đói nên bà mặc kệ cô ấy.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa