Thập Niên 70 Năm Năm Hôn Nhân Ly Thân Triền Miên


Chuyện xảy ra bất ngờ nên Đào Xuân Lan và Diệp Phiền đều không kịp chuẩn bị tâm lý, trong nhà ngoài hai mẹ con ra thì chỉ còn hai đứa trẻ, nhất thời trở nên hỗn loạn.

Đào Xuân Lan mời ba người nhà họ Trần ở lại, bà sẽ báo cho chồng và con trai, con dâu, đợi họ về rồi cùng bàn bạc xem nên giải quyết như thế nào.
Anh chị chồng và ba của Diệp Phiền sau khi nhận được điện thoại đều cảm thấy chuyện này thật hoang đường.

Hôm nay khi về đến nhà, nhìn thấy dung mạo của Trần Tiểu Tuệ rất giống với Đào Xuân Lan lúc trẻ, cả ba người đều im lặng.
Trần Tiểu Tuệ im thin thít, ba mẹ nuôi của cô ấy bị bộ quân phục của ba Diệp dọa đến mức không dám hó hé lời nào.
Đào Xuân Lan gọi Diệp Phiền lên tiếng, Diệp Phiền mỉm cười an ủi đồng chí Đào Xuân Lan trước, sau đó nói với mẹ ruột: "Chuyện này không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ đâu."
Chị dâu của Diệp Phiền nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên giống như cô ấy nghĩ, cho dù có là thật thì Diệp Phiền cũng sẽ không đau khổ vật vã.

Cô ấy vừa khuyên chồng như vậy, chồng mình đã gắt lên bảo cô ấy không ở trong hoàn cảnh đó nên không hiểu được.

"Mẹ—"
Mẹ ruột và mẹ nuôi đồng thời nhìn về phía cô.
Dù đã chuẩn bị tâm lý cho những tình huống có thể xảy ra, nhưng đối mặt với cảnh tượng này, Diệp Phiền vẫn không khỏi cười khổ.
Cô suy nghĩ một lúc, rồi nói với mẹ ruột: "Hay là con gọi má là má, còn gọi mẹ con là mẹ.

Đối với con mà nói, ơn sinh thành và ơn dưỡng dục đều quan trọng như nhau, không thể vì hai người sinh ra con mà bỏ rơi ba mẹ đã nuôi nấng con được."
Đào Xuân Lan nghe vậy thì gật đầu hài lòng.

Mẹ ruột của Diệp Phiền cũng mỉm cười gật đầu: "Nghe theo con vậy."
Rồi nhìn sang Trần Tiểu Tuệ bên cạnh: “Tiểu Tuệ cũng nói như thế."
Lúc đầu, Diệp Phiền có ấn tượng không tốt về Trần Tiểu Tuệ, bởi vì ngày đầu tiên đến nhà họ Diệp, cô ấy cứ liếc mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Phiền, lại còn rất e ngại ba mẹ nuôi của mình, cứ như đứa trẻ làm sai chuyện, nhưng người có lỗi với cô ấy lại là Đào Xuân Lan,

Diệp Phiền nghi ngờ trong chuyện này có ẩn khuất gì đó, vì vậy trực giác của cô không thích Trần Tiểu Tuệ.

Lúc này nghe thấy vậy, Diệp Phiền không khỏi nhìn sang Trần Tiểu Tuệ.

Trần Tiểu Tuệ ngẩng đầu, hơi hất cằm lên, vẻ mặt khá kiêu ngạo, cũng có chút đắc ý.
Diệp Phiền cảm thấy rất kỳ lạ, thật sự không hiểu chuyện này có gì đáng để đắc ý, bèn gạt sang một bên: "Má, mẹ, mọi người không cần phải thấy khó xử, con không ở lại nhà họ Diệp cũng không cần đi Thượng Hải nữa.

Ngày mai chồng con, có thể là chiều nay sẽ về đến nhà.

Con sẽ theo anh ấy đến đơn vị.”
Chuyện này Diệp Phiền đã quyết định từ trước: “Đợi khi con đi, Tiểu Tuệ có thể làm thay con—"
"Tôi không có ý định tranh giành công việc của cô." Trần Tiểu Tuệ ngắt lời.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận