Thập Niên 70 Năm Năm Hôn Nhân Ly Thân Triền Miên


Đào Xuân Lan nhịn không được hỏi: "Tiểu Huệ lo lắng chúng ta bắt nạt con à?"
Trần Tiểu Huệ thấy bị hiểu lầm thì vội vàng thanh minh: "Không không phải, là, hộ khẩu của tôi ở Thượng Hải, bây giờ quản lý hộ khẩu nghiêm ngặt, hộ khẩu của Diệp Phiền ở đây, thế thì tôi có thể chuyển đến đây được không?"
Lo lắng chuyện này sao? Diệp Phiền mỉm cười an ủi: "Không cần lo đâu.

Hộ khẩu của tôi không ở đây."
"Không ở đây?" Trần Tiểu Huệ kinh ngạc: “Nhưng mà, không phải cô sống ở đây sao?"
Diệp Phiền: "Hộ khẩu của tôi ở nhà chồng tôi."
Mẹ ruột Diệp Phiền không nhịn được hỏi: "Hộ khẩu của con ở nhà chồng, hộ khẩu Tiểu Huệ chuyển đến đây, vậy chẳng phải chúng ta không có con gái nữa rồi sao?"
Diệp Phiền: "..."
Tư duy gì thế? Chẳng trách có thể nghĩ ra chiêu đổi con vừa độc ác vừa ngu xuẩn như vậy.

Diệp Phiền nhịn cơn giận muốn đá mẹ ruột ra ngoài: "Cho dù Tiểu Huệ không chuyển đến đây, chẳng lẽ sau này cũng không lấy chồng à? Cho dù không lấy chồng thì công việc cũng cần chuyển hộ khẩu mà.

Huống hồ cũng đâu phải Tiểu Huệ chưa từng chuyển."
Chị dâu Diệp Phiền cũng chán ghét mẹ ruột Diệp Phiền, chưa nói đến chuyện Diệp Phiền đã lấy chồng, không cần thiết phải chuyển hộ khẩu về, dựa vào việc nhà họ Trần nhầm con, cũng không thể để mặc bọn họ muốn đổi là đổi.
Chị dâu Diệp Phiền bực bội nói: "Về quê cần phải chuyển hộ khẩu xuống nông thôn, thế mấy năm Tiểu Huệ xuống nông thôn thì dì cũng coi như không có đứa con gái này à?"
Mẹ ruột Diệp Phiền ý thức được mình lỡ lời: "Ý của tôi là Diệp Phiền và Tiểu Huệ đều ở thủ đô, sau này chúng tôi muốn gặp mặt cũng khó."
Diệp Phiền không nhịn được hỏi: "Bà hy vọng tôi và Tiểu Huệ có một người ở lại bên cạnh hai người sao?"
Ba ruột Diệp Phiền gật đầu: "Nếu Tiểu Huệ về nhà họ Diệp, con nhất định phải cùng chúng ta về Thượng Hải.

Nếu không---" Chẳng phải là thiệt thòi lớn sao.
Ba ruột Diệp Phiền cảm thấy câu này không thích hợp, nên vội vàng nuốt xuống: “Nếu không cứ coi như đã lầm thì thôi."
Diệp Phiền nhất thời bốc hỏa trong lòng.
Ba ruột cô có biết ông ta đang nói gì không? Trần Tiểu Huệ sống tốt thì cũng đành.

Nhưng Trần Tiểu Huệ không có việc làm ở Thượng Hải, vừa hay cô lại có một công việc trống, chỉ dựa vào điểm này thì ba mẹ cô cũng không hy vọng Trần Tiểu Huệ quay về.
Thế nhưng ông ta vừa nói như vậy, nếu Diệp Phiền là người con hiếu thuận, sẽ phải suy nghĩ cho ba mẹ, thỏa mãn nguyện vọng hy vọng Trần Tiểu Huệ ở lại bên cạnh bọn họ.

Diệp Phiền bất hiếu, cũng không có lập trường ngăn cản nhà họ Diệp nhận lại con gái ruột.
Cho nên Diệp Phiền cô, dù không chịu cũng phải về!
Coi cô vẫn là đứa trẻ ngây thơ không thể tự làm chủ quyết định của cách đây hai mươi lăm năm sao.
Diệp Phiền tức giận bật cười, thật sự đã nể mặt ông ta quá rồi!
Cái gì mà quan sát tình hình, cút mẹ nó đi!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui