Chờ khi vào bếp, chị ta mới thấy người đang giúp nấu cơm không phải là Tôn Quế Phương.
Hà Minh Tú hơi nhướng mày, Dương Kế Nam nghe vậy liền kéo vợ ra ngoài, vốn dĩ Đại Hoa cũng đang giúp đỡ trong bếp, kết quả Thẩm Phượng Tiên lại bảo cô bé ra ngoài chơi.
Chờ chỉ còn Thẩm Phượng Tiên ở một mình trong bếp, chị ta vội vàng rửa xong bát đĩa, đến trước tủ chén bát tìm cái bát sứ thường xuyên để đậy trứng, vừa định với tay lấy, chưa kịp chạm vào thì nghe thấy tiếng con trai út gọi mẹ từ cửa bếp.
Chị ta giật mình, vội vàng rút tay lại, quay người nhìn, người đang đứng ở cửa bếp chính là mẹ chồng đang ôm con trai út của chị ta.
"Mẹ! cái bát này có chút lệch, con sửa lại một chút, vậy con đi làm việc đây.
"
Thẩm Phượng Tiên cực kỳ lúng túng, nói xong liền vội vàng lau tay vào áo rồi ra khỏi bếp.
Bà Dương không nói một lời, chờ chị ta đi rồi, mới đến trước tủ chén bát, lấy cái bát sứ ra, bên trong không có gì cả.
Vốn dĩ bà cũng không có để trứng vào đây.
Mà lúc này, Dương Kế Tây và Tôn Quế Phương đã đến thị trấn rồi, từ đội sản xuất của họ đi bộ đến thị trấn, người trẻ tuổi thường mất khoảng một tiếng rưỡi, đây là đi không nghỉ ngơi.
"Ăn bánh bao không?"
"Được.
"
Dương Kế Tây và Tôn Quế Phương đến tiệm ăn nhà nước.
"Dùng phiếu hay tiền?"
Người đứng trước thùng hấp hỏi.
"Tiền.
"
Bọn họ không có phiếu.
"Bột mì làm bánh của chúng tôi là bột hỗn hợp, bánh bao hỗn hợp không nhân hai xu một cái, bánh bao nhân rau ba xu một cái, bánh bao nhân thịt bốn xu một cái, muốn gì?"
Không có phiếu, mua bằng tiền thì đắt hơn một chút.
"Hai cái bánh bao không nhân, hai cái nhân rau, thêm hai cái nhân thịt.
"
Tôn Quế Phương nói trước khi Dương Kế Tây mở miệng.
"Tổng cộng một hào tám xu, thêm hai bát nước dùng nhé, bên trong cho thêm chút dầu mè, vừa đủ hai hào như thế nào? Bên kia có bàn, ăn xong rồi hãy đi.
"
Người này nói chuyện rất dễ nghe.
Tôn Quế Phương cười đưa tiền, đối phương còn tặng thêm một ít dưa muối, ăn cũng ngon.
Cô ăn một cái bánh bao không nhân, một cái bánh bao thịt rồi uống một bát nước dùng nóng hổi thì đã no, còn lại cô đưa hết cho Dương Kế Tây.
Dương Kế Tây nhìn cô, vừa nhìn vừa cười.
"Cười gì, ăn nhanh đi.
"
Tôn Quế Phương trừng mắt nhìn anh, "Nếu anh đã coi em là vợ, thì đừng làm thế.
"
"Anh không có.
" Dương Kế Tây vừa ăn bánh bao vừa đáp.
"Vậy trước kia là ai mua bánh bao không nhân cho mình ăn, còn để em ăn bánh bao nhân thịt?"
Dương Kế Tây ngẩng đầu nhìn trời không nói gì.
Tôn Quế Phương khẽ hừ một tiếng, "Việc trước khi kết hôn em đều nhớ hết, bây giờ chúng ta là vợ chồng, anh không được thế nữa.
"
"Được, được, được.
" Dương Kế Tây vội vàng gật đầu.
Ăn xong, hai người lại ra chờ ở cửa bưu điện, cửa vừa mở, bọn họ lập tức gửi thư đi, bởi vì chỗ anh cả Tôn có chút xa, mất ba hào.