Không biết ngủ bao lâu, tiếng của Đại Hoa truyền đến từ ngoài cửa phòng, Tôn Quế Phương giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy nhưng bị Dương Kế Tây bên cạnh nắm lấy tay.
"Anh Tây, em ngủ quên rồi.
"
Tôn Quế Phương kéo anh, ra hiệu cho anh buông mình ra.
"Anh cùng em.
"
Dương Kế Tây phát hiện toàn thân mình rất có tinh thần, cả về thể chất lẫn tinh thần đều rất thoải mái, anh lại nhớ đến sự khác thường ở lòng bàn tay phải, không khỏi liếc nhìn, nhưng không có gì khác thường.
Có phải là ảo giác của anh không?
Tạm thời ghi nhớ chuyện này, anh bước ra khỏi phòng với Tôn Quế Phương.
Mặt trời đã lên cao, cháu trai út vẫn chơi bùn trong sân, bà Dương đứng ở cửa sân, nhìn về phía họ.
Đại Hoa đứng ở cửa phòng, tò mò nhìn Tôn Quế Phương mới gả vào nhà mấy ngày.
"Biết hai ngày nay con chăm sóc thằng ba không ngủ được.
" Bà Dương nhìn Tôn Quế Phương từ từ nói, "Trưa nay xào hai quả trứng, bồi bổ thần thể cho các con.
”
Nghe đến trứng, Tôn Quế Phương nhớ đến hai quả mà sáng nay cô đã ăn với Dương Kế Tây, cô hơi động ngón tay, nhỏ giọng đáp lại.
Còn Đại Hoa nghe bà Dương nói sẽ xào trứng, theo bản năng nuốt nước bọt, cũng không trách đứa trẻ thèm, thời đại này, những nhà một tháng ăn được một bữa ăn mặn đã là khá giả lắm rồi.
Còn nhà cô bé, hai tháng mới được ăn một bữa ăn mặn một.
"Anh giúp em.
” Dương Kế Tây cúi đầu cười với Tôn Quế Phương.
Thấy hai người vừa nói vừa cười đi vào bếp, bà Dương luôn cảm thấy ngực như có gì đó chặn lại, nhưng không ngờ ngay sau đó Dương Kế Tây lại đi ra khỏi bếp, nói với bà.
"Mẹ, trứng gà đặt ở đâu vậy?"
"Mẹ đi lấy ngay đây.
” Bà Dương không muốn động đến trứng trong tủ bát, bà quay về phòng, lấy chìa khóa mở chiếc tủ hồi môn cũ kỹ, chọn ra hai quả trứng gà nhỏ nhất mang vào bếp, "Gần đây hai con gà nhà mình đẻ nhiều, mẹ còn định để dành lại, mang ra Cung Tiêu Xã đổi chút muối.
"
Mặc dù không cho phép kinh doanh cá nhân, nhưng Cung Tiêu Xã có thể nhận một số thứ, chỉ có thể đổi hàng chứ không được mua bán.
"Vậy chúng con không ăn nữa, để dành đi.
"
Dương Kế Tây định đưa tay lấy trứng, nhưng lại đột nhiên rụt tay lại, rồi ho vài tiếng, "Con không sao đâu, chỉ là đi một vòng trước quỷ môn quan thôi, trưa nay ăn rau cải muối với mọi người cũng được.
"
Lời này nghe thật đáng thương, bà Dương trực tiếp đặt trứng lên bếp, hơi có chút không được tự nhiên nói: "Mẹ cũng không phải có ý này, ăn đi ăn đi, mấy hôm nay con chịu nhiều khổ rồi, cũng nên bồi bổ một chút.
"
"Bây giờ con có chút đói rồi.
” Dương Kế Tây nhìn chằm chằm vào quả trứng trong tay.
"Em xào ngay đây.
" Tôn Quế Phương lập tức nói.
Cô đã được Dương Kế Tây dặn đi dặn lại nhiều lần, trong nhà này, chỉ cần làm theo lời anh là được.
Lúc này bà Dương mới nhớ ra Dương Kế Tây nói "chúng con" chứ không phải mọi người, ý là, chỉ có hai vợ chồng ăn trứng thôi sao?