Thập Niên 70 Nàng Đại Tiểu Thư Kiêu Kỳ Và Chàng Sói Nông Thôn


À, còn có cả một bức chân dung lớn của vị lãnh tụ.


Lục Tây Chanh nhìn từng bức ảnh.


Đầu tiên là ảnh đôi vợ chồng trẻ, sau đó là ảnh chụp với từng đứa con từ khi có một đến bốn đứa.


Cặp vợ chồng trẻ cũng dần thành trung niên theo năm tháng.


Về sau còn có thêm ảnh con cháu của họ, và hai ông bà lớn tuổi trong nhà.


Lục Tây Chanh nhẹ nhàng chạm vào bức ảnh một cô bé tầm sáu, bảy tuổi — chính là hình cô khi còn nhỏ! Bàn ăn trong phòng khách có hình chữ nhật, xung quanh là những chiếc ghế bành.


Kế bên là một chiếc tủ đựng đồ cao tầm một mét, phủ trên đó là khăn ren trắng, bên trên đặt một khay cùng bảy tám cái tách trà bằng sứ trắng.


Đối diện là một chiếc tủ cao hơn cô, bằng kính pha lê, bên trong ngăn tủ có thể thấy lờ mờ một số chai lọ.


Bàn ăn đối diện với một chiếc bàn trà vuông nhỏ, bên cạnh là hai chiếc ghế sô pha bằng da màu xanh đậm.


Trên bàn trà còn có một chiếc radio.



Thật ra phòng khách nhà họ Lục cũng không nhỏ, chỉ là trong mắt Lục Tây Chanh, mọi thứ trông có vẻ nhỏ hơn.


Nhưng đối với thời điểm này, đây chắc chắn là một gia đình khá giả.


Cô không đi xem các phòng khác mà chỉ rửa mặt qua loa rồi ngồi vào bàn ăn.


Cháo gạo nấu rất nhuyễn, phía trên còn có một lớp cháo dày, vẫn còn bốc hơi nóng.


Lục Tây Chanh uống hai thìa cháo liền thấy bụng ấm áp, dễ chịu.


Trứng chiên thì lớp ngoài giòn, bên trong mềm mịn, thêm chút nước tương vào khiến hương vị trở nên đậm đà.


Bốn cái bánh bao chiên cũng rất ngon, mặc dù không phải nhân toàn thịt, nhưng cắn vào vẫn cảm nhận được nước súp chảy ra, kèm theo độ ấm vừa phải.


Cô còn lấy ít rau muối do mẹ cô làm để ăn kèm.


Cuối cùng, Lục Tây Chanh ăn hết sạch bữa sáng trên bàn, xoa bụng, thở dài mãn nguyện.


Nhưng rồi cô nghĩ lại, tại sao người chủ cũ của cơ thể này lại mất mạng? Vì tức giận ư? Thật khó mà tin nổi.



Lục Tây Chanh không ngờ có người còn trẻ mà có thể tức đến mức mất mạng.


Mà đã tức đến chết thì thôi, lại còn kéo cô vào cái xác này.


Những ký ức mà cô tiếp thu không hoàn chỉnh lắm, chỉ biết rằng cô gái trước kia luôn sống trong sự u buồn.


Sau đó, gia đình sắp xếp cho cô đi về quê, nhưng cô không vui, mỗi ngày đều bực bội, cuối cùng tự tức giận đến chết.


Theo những mảnh ký ức lộn xộn, lý do khiến cô ấy buồn phiền chủ yếu là do cảm giác gia đình đối xử không công bằng, luôn ưu ái anh chị em hơn mình.


Ví dụ như người chú đang phục vụ trong quân đội ở miền Nam, mỗi lần gửi quà về đều tặng cho em trai một đôi giày, còn cô chỉ nhận được váy.


Mặc dù cô cũng thích váy, nhưng vẫn ghen tị với đôi giày của em trai mà không dám nói ra.


Rồi đến chuyện trong nhà hầm gà trước đây, đùi gà lúc nào cũng dành cho cô và em trai.


Nhưng sau này khi anh chị đã lập gia đình và có con, đùi gà lại được chia cho lũ trẻ, khiến cô không vui.


Lần nào ăn cơm cũng tỏ ra mặt nặng mày nhẹ vì những chuyện như thế.


Lục Tây Chanh cảm thấy hơi buồn cười.


Chuyện này có đáng gì đâu! Ở hiện tại, cô có chút bướng bỉnh, nhưng sẽ không đi giành đồ ăn với trẻ con.


Dĩ nhiên, trước đây cũng chẳng có đứa trẻ nào giành đồ ăn với cô cả.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận