ta! "
Đúng là mẹ cô bé bắt cô phải gửi tiền về, nhưng tất cả đều phải xuống nông thôn làm việc, thì có gì khác nhau đâu? Lục Tây Chanh không muốn phí thời gian trả lời, cô chỉ lườm một cái rồi dắt tay Nhạc Nhạc, tiếp tục bước đi.
Lưu Tiểu Thảo không ngờ rằng Lục Tây Chanh lại có thái độ như vậy, khiến cô bé ngẩn người tại chỗ.
Chẳng phải mọi khi, mỗi lần nói những lời như thế, Lục Tây Chanh đều khóc lóc, buồn bã và cãi vã với gia đình sao? Sao lần này lại không có phản ứng gì? Lưu Tiểu Thảo không thể hiểu nổi.
Cô chỉ thấy ghen tị, tại sao cả hai đều là con gái, nhưng Lục Tây Chanh lại được sống tốt hơn mình.
Ba mẹ của Lục Tây Chanh đều là cán bộ trong xưởng, trong khi ba mẹ cô chỉ là công nhân bình thường, lương thấp hơn nhiều.
Cô chỉ học hết cấp một, rồi gia đình không đủ tiền cho học tiếp, còn Lục Tây Chanh lại được học lên cấp ba.
Tại sao lại như vậy? Lục Tây Chanh còn có chú và cậu làm trong quân đội, thậm chí ngay cả người cậu ở nông thôn cũng thường xuyên gửi đồ cho gia đình.
Còn nhà mẹ cô thì chỉ biết đến việc đòi tiền.
Lục Tây Chanh mỗi ngày đều được ăn gạo ngon, thường xuyên có trứng gà, và mỗi tháng còn được ăn thịt nhiều lần.
Trong khi cô thì đến cả việc ăn no cũng khó.
Cô biết ba mẹ mình không có tài, nhưng đó không phải lỗi của họ.
Cô có ba anh trai, đó mới là trụ cột của gia đình Lưu.
Nhưng Lục Tây Chanh cũng là con gái, chẳng phải giống mình sao? Vậy mà cuộc sống lại khác nhau đến thế.
Lục mẫu cùng chị gái của Lục Tây Chanh đi chậm hơn, vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Trong ánh mắt của Lục mẫu hiện rõ sự không hài lòng.
Bà không thích cô bé này, lúc nào cũng bám lấy Chanh Chanh để đòi ăn đòi uống, rồi mẹ cô ta lại thường xuyên nói xấu sau lưng nhà bà.
Bà chưa bao giờ nghe cô bé nói tốt về Chanh Chanh, chẳng biết cảm ơn, cũng chẳng có chút giáo dưỡng.
Lưu Tiểu Thảo thấy Lục mẫu và chị gái của Lục Tây Chanh, sợ hãi lùi lại hai bước.
Bình thường cô chỉ nói chuyện với Lục Tây Chanh khi không có người nhà cô ấy, hôm nay không ngờ lại gặp họ.
Liệu những gì cô vừa nói có bị nghe thấy không? Cô bé lo lắng, nhìn Lục mẫu và Lục Nam Phi với ánh mắt sợ sệt, trông như bị ức hiếp.
Lục mẫu nhíu mày, kéo chị gái Lục Tây Chanh đi thẳng.
Bà nghĩ, người này chắc có vấn đề, rõ ràng không ai mắng mỏ hay đánh đập gì, vậy mà tỏ ra đáng thương để ai xem? Lục Tây Chanh nắm tay cháu gái bước đi trên đường.
Cảnh vật trước mắt cô không có gì đặc biệt: không có những tòa nhà cao tầng, không có các tiện ích hiện đại của đô thị, không có các trung tâm thương mại lớn hay biển hiệu đèn quảng cáo lấp lánh.
Trước mắt cô là một thành phố đã rũ bỏ sự phồn hoa, trở nên yên tĩnh và ổn định, nhưng vẫn tràn đầy sức sống.
Đứng ở góc đường, Lục Tây Chanh nhìn về phía xa, nơi có những tòa nhà kiểu Tây màu vàng nhạt.
Quay ngược lại 50 năm trước, cô nhớ đến bài hát "Đêm Thượng Hải", miêu tả một thành phố không ngủ, rực rỡ ánh đèn, tiếng xe ngựa và những đôi nam nữ thanh lịch dạo bước.
Sự giàu có và nghèo khó đan xen tạo nên một bức tranh đối lập rõ rệt.