Thập Niên 70 Nàng Đại Tiểu Thư Kiêu Kỳ Và Chàng Sói Nông Thôn


“Mau tới rồi.


Con mới đi được bao lâu mà đã kêu mỏi chân, à mà khoan!

Con đã tới đây mấy lần rồi mà!”

“Con bị mù đường mà mẹ.


Con quên từ lâu rồi.



Lục Tây Chanh đáp rất hồn nhiên.


Kiếp này, cô cũng không khác gì kiếp trước.


Lúc trước, cô đích thị là một người mù đường, mặc dù môn địa lý học rất giỏi, nhưng trong cuộc sống hàng ngày, cô chẳng bao giờ phân biệt được đông tây nam bắc.


Hồi đại học, năm nhất và năm hai, mỗi lần đi đến lớp, cô đều phải dựa vào biển báo mới tìm được đường.


Nếu có chút thay đổi nhỏ trên biển báo, cô liền bị lạc ngay.


Có lần, cô tự đi hái trái cây ở một trang trại, khi ra khỏi đó thì điện thoại lại rơi mất.



Trang trại đó thật ra rất gần nhà, nhưng cô loay hoay mãi mà không tìm được đường về, đến mức ngồi bên vệ đường khóc.


Cuối cùng, em trai cô, lúc đó mới 8 tuổi, phải đi tìm và đưa cô về.


Đôi khi, cô thử dựa vào bản đồ chỉ đường trên điện thoại để tìm nhà vệ sinh công cộng.


Bản đồ bảo cách đó chỉ 200 mét, nhưng cô đi lòng vòng hơn nửa tiếng mà vẫn không thấy.


Cô ngại không dám hỏi người khác về chuyện lạc đường.


Cuối cùng, cô phải bắt xe đến trung tâm mua sắm gần nhất để giải quyết.


Là do bản đồ không chính xác hay là do cô quá tệ đây? Chắc chắn là tại nhà vệ sinh đó không đáng tin! Ở Thượng Hải, mọi người có một cách gọi thống nhất cho các trung tâm thương mại: “Thị trăm”

hoặc “Công ty bách hóa”, và thường được đặt theo số thứ tự.


Ngoại trừ một số cửa hàng lâu đời, hầu hết đều được xây dựng sau khi giải phóng.


Ở kiếp trước, Lục Tây Chanh đã từng đến trung tâm thương mại số một của Thượng Hải, được thành lập trước giải phóng nhờ sự đầu tư của người Hoa kiều.


Vào những năm 90, khi cô còn chưa ra đời, trung tâm đó đã có diện tích hơn 20.

000 mét vuông và được coi là cửa hàng lớn nhất cả nước.



Còn bây giờ, nơi cô đang tới không cao lắm, nhưng có nhiều lối vào.


Trên cửa chính, dòng chữ “Cửa hàng bách hóa Thượng Hải số 7”

nổi bật hẳn lên.


Có vài cánh cửa, thậm chí còn có cả tủ kính pha lê trưng bày những món hàng tinh xảo.


Lục Tây Chanh cùng mẹ bước vào, phía trên cửa treo một dải cờ nhỏ hình tam giác đủ màu sắc.


Khi vào bên trong, cô nhận thấy nơi này có chút giống như những hội chợ thương mại mà cô từng thấy sau này.


Mỗi khu vực được chia riêng biệt với từng quầy, phía trên treo biển ghi rõ các loại hàng hóa.


Chủng loại hàng hóa nhiều hơn cô tưởng rất nhiều.


Có những khu bày đồ dùng học tập, thiết bị phòng cháy, đồ dùng cho đám cưới, túi du lịch, bình giữ nhiệt, đồ sứ, và cả đồ che mưa.


Chỉ riêng giày thôi cũng có nhiều loại: dép, giày da, giày thể thao!

Điều khiến cô bất ngờ là phía trước quầy giày da và giày thể thao đều có một khoảng đất trống, đặt một chiếc gương tròn lớn trên sàn.


Người mua có thể thử giày và soi ngay tại chỗ, dịch vụ thật chu đáo! Giày trên quầy cũng không được bày bừa bãi, chúng được xếp gọn gàng và bắt mắt.


Đặc biệt nhất là quầy dép lê, từng đôi dép được treo lên những chiếc kệ tre tròn tròn, trông giống như những bông hoa đang nở trên tường.


Quầy đồ dùng học tập và đồ dùng cho đám cưới cũng được bày trí tương tự, các món hàng được treo lên những kệ tròn trên tường, tạo cảm giác như đang tham dự một buổi triển lãm vậy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận