Thập Niên 70 Nàng Đại Tiểu Thư Kiêu Kỳ Và Chàng Sói Nông Thôn


Ông quay sang bảo Lục Tây Chanh: “Em út, đưa da gà của con cho ông đi!”

“Dạ dạ!”

Lục Tây Chanh ngớ ngẩn, máy móc xé da đùi gà rồi bỏ vào bát ông nội.


Trời ơi, sau này cô nhất định phải tìm được một người chồng giúp cô ăn da gà! “Khi nào xuất phát? Đã định giờ chưa?”

Ông nội hỏi tiếp.


“Dạ, sáng mốt 10 giờ lên tàu,”

Lục Quốc Bình lau bàn, trả lời bố mình.


“Được rồi, phiếu mua sữa bột bố chuẩn bị sẵn bốn tờ, các con nhớ mang theo.


Dù là cả nước có phiếu nhưng ở huyện nhỏ không chắc đã mua được.



Lục Quốc Bình gật đầu.


“Còn nữa,”

ông nội quay sang cháu gái, “Con mang theo vài cuốn sách mà học, về quê cũng không được quên học hành đâu.




Lục Tây Chanh đang gặm đùi gà một cách vui vẻ, nghe đến chuyện phải mang sách theo, cô ngẩng đầu lên ngạc nhiên: "Mang sách đi ạ?"

Bà nội cô cũng nói thêm: "Đúng vậy, đất nước mình sẽ không mãi thế này đâu.


Hiện tại, các trường đại học không tuyển sinh chính thức, chỉ có mấy đợt tuyển sinh công nông binh, mà có những người thậm chí chưa tốt nghiệp tiểu học cũng vào đại học.


Học như thế thì có thể ra được gì? Bà nghĩ rằng, không quá mười năm nữa sẽ có chính sách mới.


Con xuống nông thôn, thỉnh thoảng cũng phải ôn lại kiến thức, ít nhất thì những gì con đã học trước đây không được quên.


Như thế, khi có cơ hội, con sẽ dễ dàng bắt kịp.

"

Ông nội Lục cũng tán thành: "Đúng vậy, không được lơ là việc học, dù cho hoàn cảnh hiện tại không tốt.


Người làm việc trí thức thì vẫn luôn là người làm việc trí thức.


Con biết tại sao bà con về hưu rồi mà bệnh viện vẫn mời bà đi giảng không? Là vì bà có kiến thức.

"


Ông nội không nói với cháu gái rằng việc xuống nông thôn là để chịu khổ, làm việc cật lực trên đồng, mỗi ngày tính công điểm ít ỏi.


Bản thân ông từng trải qua những ngày tháng khốn khó, từ nhỏ đã phải đi xin ăn, làm công nhân bốc vác cho người ta, thậm chí chăn bò, cày ruộng.


Nếu không phải ông gặp được bà nội Lục nhặt về nuôi, có lẽ ông đã chẳng sống đến ngày hôm nay.


Bà nội Lục vốn là tiểu thư nhà giàu thời dân quốc, khi nhặt được ông, bà cho ông làm người giúp việc.


Tên của ông nội cũng là do bà đặt cho, theo họ Lục của bà.


Hồi trẻ, bà học ở trường Tây, mỗi khi rảnh rỗi lại dạy ông nội vài chữ.


Hai người trẻ tuổi sống cạnh nhau, tình cảm nảy sinh là điều khó tránh khỏi.


Nhưng khi đó, ông nội chỉ là một người nghèo khổ, không cha mẹ, không địa vị gì, trong lòng tuy yêu mến tiểu thư nhưng biết mình không xứng, nên chỉ có thể âm thầm bảo vệ bà.


Cha của bà nội, Lục lão gia, chỉ có một cô con gái cưng, làm sao mà không nhìn ra tình cảm của con gái mình.


Ông quan sát ông nội một thời gian và nhận thấy anh chàng này tính tình kiên định, làm việc vừa dũng cảm vừa khôn ngoan, lại có phần cứng cỏi, nhưng với con gái ông thì rất ngoan ngoãn, nghe lời.


Thời điểm đó tình hình rất loạn, chiến tranh liên miên.


Lục lão gia nhạy bén nhận ra rằng một cuộc chiến lớn sắp xảy ra, liền bán hết tài sản, chuyển thành tiền mặt, rồi chia của cải cho người giúp việc.


Ông nội Lục nhận ra đây là cơ hội của mình, liền dấn thân vào con đường cách mạng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận