Cuối năm 1975, thôn Đào Hoa.
Mùa hè năm nay dài hơn các năm trước, sóng nhiệt hết đợt này tới đợt khác ập vào mặt, tới hoàng hôn, các xã viên của đội sản xuất mới xách theo cái cuốc, đòn gánh và các nông cụ khác tan tầm.
Triệu Mạn đội mũ rơm, đứng ở dưới một cái cây lớn mà vẫn cảm thấy nóng đến đầu váng mắt hoa.
Đi tới cửa nhà nơi thanh niên trí thức ở, Triệu Mạn lập tức vọt vào trong viện, đầu tiên là lấy nước lạnh từ trong giếng lên, thoải mái dễ chịu uống cả một bát lớn, lại lấy một thùng nước ấm từ trong cái lu phơi ở ngoài sân.
Đi ra sân sau nhanh chóng tắm rửa, làm xong tất cả những việc này Triệu Mạn mới cảm thấy bản thân cô như được sống lại.
Các thanh niên trí thức cũng là thấy nhiều không trách, tiểu nha đầu này rất đáng thương, mười hai tuổi đã tới đây cắm đội, tuy rằng có mấy thói quen khác người, nhưng mà nghĩ đến thân thế đáng thương của Triệu Mạn nên các thanh niên trí thức cũng không nỡ trách móc.
Ngụy Mẫn và Triệu Mạn có quan hệ tốt nhất, cũng cái tật xấu vừa trở về liền thích tắm rửa này của cô, bất tri bất giác cũng học theo, đúng thật là sau khi làm việc về mà tắm rửa một cái liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Triệu Mạn tắm rửa xong, liền thấy Ngụy Mẫn cầm khăn lông và thùng đứng ở bên ngoài, hai người nhìn nhau cười.
“Triệu Mạn, mẹ chị bảo em tới nhà chị có việc”.
Người nói chuyện chính là chị họ của Triệu Mạn, Tô Ái Hoa, cô ta đứng ở cửa nhà của thanh niên trí thức, lại không dám đi vào trong sân.
“A” Ngoài miệng thì đáp lại nhưng thân mình lại rất thành thật, Triệu Mạn lấy một cái rổ nhỏ từ hành lang, bắt đầu hái đậu que ở mảnh đất trồng rau trước cửa, động tác của cô vừa nhẹ nhàng lại đẹp mắt, giống như chim én đang khiêu vũ, chỉ một lát mà cái rổ đã chứa đầy rau, sau khi hái đậu que xong thì cô liền đi lột hạt bắp.
Đậu que và cà tím đều là rau dưa chủ yếu trong mùa này, bởi vì sản lượng cao nên người nông thôn đều thích trồng nó, ở cửa nhà của thanh niên trí thức có một khối đất phần trăm, cũng trồng rất nhiều rau dưa.
“Mẹ chị bảo em qua nhà chị”.
Tô Ái Hoa lại lặp lại một lần, nhìn khuôn mặt như hồ ly tinh kia của Triệu Mạn là lửa giận trong lòng liền không thể áp chế được, cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà con bé chết tiệt này lại không chịu nghe lời.
Nghe Tô Ái Hoa nói lời này, Triệu Mạn mới lười biếng nâng mí mắt lên, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên trên, dù là con gái nhìn thấy cũng cảm thấy động lòng, cô tìm một cái ghế nhỏ để ngồi xuống, dùng tay để bẻ nhỏ đậu que ra, mười ngón tay thon dài, các thanh niên trong thôn đều thích bộ dáng này, chỉ cần Triệu Mạn nũng nịu nhờ người giúp đỡ thì ngay cả con trai của đại đội trưởng là Phương Đại Giang cũng vui lòng đi giúp.
.