“Một đám người không biết xấu hổ, hiện tại mới biết được con trai của tôi là miếng mồi thơm ngon, không còn kịp rồi, hiện tại tôi thật sự muốn cảm ơn người đã truyền ra việc con trai cả của tôi là người chăn dê, con người chỉ có thể phân biệt ai là người thiệt tình và vì tiền ở ngay lúc này.
” Sao có thể không biết những người này đều muốn đi Đường Thành, rõ ràng bọn họ cho rằng con trai cả của bà là kẻ bất tài.
Người này có tốt hơn không thì bà không biết, nhưng bà vẫn tin tưởng con trai mình càng tốt hơn, hiện tại Vương Quế Hoa nhìn Triệu Mạn đều cảm thấy thoải mái, thật đúng là đứa nhỏ tốt, đứa nhỏ quá tốt!Nghe mẹ chồng nói như vậy, Đường Thải Vân quả thực muốn một đầu đâm chết ngay, cô vốn dĩ cho rằng mình trộn lẫn một phen là có thể làm cho anh chồng cưới vợ muộn mấy năm, chuyện này không những không hoàn thành mà còn khiến tiểu thanh niên trí thức họ Triệu kia thành cô con dâu mẫu mực không ham tiền trong lòng mẹ chồng.
Một đôi này còn chày gỗ hơn cả cô tưởng tượng.
Tại sao cô phải muốn chịu đựng như vậy chứ!“Vợ thằng hai, mấy ngày nữa Triệu Mạn có thể phải đi rồi, con ngẫm lại xem nên mua chút gì ăn, có thể mang theo ăn ở xe lửa.
”Đường Thải Vân khóc không ra nước mắt, còn muốn cô tự mình chuẩn bị đồ ăn, chẳng qua cô cũng không dám đắc tội mẹ chồng, nhỏ nhẹ trả lời: “Vâng, mẹ!”Ngay khi Vương Quế Hoa đang vui mừng rạo rực tưởng tượng đến cuộc sống hạnh phúc của con trai thì Phương Tú Lệ lại đến nhắc chuyện tiền lễ hỏi.
Vừa lúc có Triệu Mạn ở nhà, bị Phương Mạn Lệ chất vấn, trong giây lát trở nên thống khổ và đáng thương: "Tại sao cháu lại muốn đưa tiền hỏi cưới cho dì, dì cũng không phải là mẹ của cháu, cũng không nuôi cháu ngày nào.
"Phương Mạn Lệ làm sao có thể buông tha cơ hội phát tài cho được, bán một lần không thành, lần thứ hai không thành cũng phải bán, bà ta nhảy dựng lên xoa eo mắng chửi: “Mày cũng không nhìn xem chính mình đến Đào Hoa thôn là ai che chở mày, không có tao thì bộ xương của mày đã nát từ lâu, cái thứ con đĩ không có lương tâm! ! ”Triệu Mạn gần như bật khóc sau khi nghe được câu nói này.
Vương Quế Hoa thấy vậy đau lòng không thôi.
Người này đang làm gì thế, còn muốn thể diện hay không, không có mặt mũi ra cửa còn không biết tìm người khác mượn một tấm da đắp lên mặt rồi lại ra cửa.
Đừng xem thường Vương Quế Hoa có vóc dáng nhỏ, bàn đến đánh lộn, văn võ bà chưa bao giờ thua!Vốn dĩ mối quan hệ của hai nhà cũng khá tốt, hai chị em nhà họ Phương cùng Vương Quế Hoa ở cùng một thôn, cũng quen biết nhau, hai chị em nhà họ Phương từ nhỏ đã biết câu dẫn đàn ông, hơn nữa tâm tư không tốt, Vương Quế Hoa cùng Vương Thúy Hoa lại là những người sấm rền gió cuốn.
Sau này Phương Mạn Lệ vào thành, Phương Tú Lệ cùng hai chị em nhà họ Vương đều gả vào Đào Hoa thôn, Phương Mạn Lệ luôn cảm thấy kiêu ngạo vì chính mình có người thân ở trong thành, thường xuyên tới nói móc hai chị em nhà họ Vương vài câu.
Tuy rằng hai chị em bà rất lợi hại, nhưng nhà họ Vương lại không có số mệnh tốt, chỉ có thể làm một người nông dân bình thường.
Cho nên khi có người đồn đãi con trai cả của Vương Quế Hoa làm người chăn dê ở Đường Thành, Phương Tú Lệ tự mình làm chủ lui việc hôn sự của con gái.
Lúc ấy Vương Quế Hoa ước gì có thể trực tiếp đi lên xé rách miệng Phương Tú Lệ.
Sau đó, chị gái Vương Thúy Hoa bắt được Phương Tú Lệ lén lút gặp đàn ông ở trong ruộng bắp, lúc này chuyện cười trong thôn mới được chuyển sang Phương Tú Lệ, xứng đáng, hai chị em nhà này đều giống nhau!.