Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quý Thục Hiền mở áo choàng ngắn màu đỏ ra xem, trên mặt nở nụ cười, trong đôi mắt to đều là ý cười.
Nụ cười xán lạn như vậy rất dễ lây nhiễm cho người khác, Lương Thế Thông nhìn cô không rời mắt.
Sự chú ý của Quý Thục Hiền đều đặt hết lên quần áo, không quan tâm đến Lương Thế Thông.
Cô còn mang quần áo ướm lên người mình: “Nhìn còn rất hợp nữa.
Lương Thế Thông, cảm ơn anh.”
Quý Thục Hiền thức tỉnh Lương Thế Thông còn đang ngẩn ngơ, anh thu hồi ánh mắt của mình: “Nên làm thôi, em không cần cảm ơn.”
Lương Thế Thông nói xong, móc trong túi ra chín đồng chín hào: “Sính lễ, cho em.” Nói xong thì anh nhét thẳng tiền cho Quý Thục Hiền.
Quý Thục Hiền bỏ quần áo lên bàn, nhận lấy tiền: “Vậy tôi nhận nhé?”
“Cho em, em cứ nhận lấy.” Đôi mắt Lương Thế Thông nhìn những sợ tóc đen nhánh bóng loáng của Quý Thục Hiền.
Tóc của cô không giống con gái trong làng, đa số con gái trong làng tóc đều rất khô xơ, còn tóc cô đen còn bóng, tùy tiện buộc lại, lộ ra gương mặt xinh đẹp, vô cùng có sức sống.
Nhìn mặt Quý Thục Hiền, ánh mắt Lương Thế Thông dường như hơi mất tự nhiên.
Anh đứng thắng người, hai tay nắm lại trong túi áo: “Sáng mai tôi sẽ sớm tới đón người."
Quý Thục Hiền nhìn người Lương Thế Thông hướng ra bên ngoài, biết anh muốn ra về, gật đầu đáp lời: “Được, để tôi tiễn anh ra ngoài.”
Lúc Quý Thục Hiền và Lương Thế Thông cùng nha đi ra từ nhà chính thì ở điểm thanh niên trí thức, mẹ Lương và mấy người bà nội Vương đang ngồi nói chuyện phiếm, thấy bọn họ đi ra thì bà nội Vương cười ha hả, hỏi: “Nói chuyện xong rồi sao?”
“Dạ.” Lương Thế Thông nhìn bọn họ, trả lời.
Bà nội Vương vịn gậy đứng lên, mẹ Lương lập tức đỡ bà.
“Nói chuyện xong rồi thì chúng ta đi về trước đây, lúc về sẽ sắp xếp lại nhà cửa.
Ngày mai sáng sớm sẽ đến đón dâu.” Bà nội Vương cười ha hả nói.
Bà vui như thế nhìn cứ như người kết hôn là cháu ruột bà vậy.
“Vậy nếu mọi người có việc bận thì cháu và Thục Hiền cũng không giữ người nữa, để cháu tiễn mọi người ra ngoài.” Chị Lưu đứng dậy tiễn mấy người bà nội Vương ra ngoài.
Sau khi tiễn xong bà nội Vương thì Lưu Mai kéo Quý Thục Hiền vào phòng.
“Thục Hiền, em và đồng chí Lương nói chuyện gì vậy? Cậu ta cho sính lễ như thế nào?”
“Sính lễ đưa chín đồng chín hào, một mảnh vải đỏ, một cái áo choàng ngắn màu đỏ, còn có một ấm nước và một chậu nước, một bao kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn.” Quý Thục Hiền cười nói.
Quý Thục Hiền có ký ức của nguyên chủ, ở thời đại này, mọi người kết hôn tặng sính lễ cũng không quá nhiều, những thứ này cũng được xem là sính lễ lớn trong làng rồi.
Từ những sính lễ này cũng có thể thấy được, nhà họ Lương vẫn rất coi trọng hôn lễ này.
Lưu Mai sau khi nghe Quý Thục Hiền nói về sính lễ thì ngạc nhiên: “Nhiều vậy sao? Chị đến làng năm sáu năm vẫn rất ít khi thấy ai tặng sính lễ như vậy.
Lần trước gặp một nhà có sính lễ tương đối nhiều là lúc em gái người tính điểm lấy chồng, nhà trai làm công nhân trong thành phố, mang đến tám đồng sính lễ.
Lúc đó con gái trong làng đã ghen tị rất lâu.”
Lưu Mai kéo tay Quý Thục Hiền đưa cô vào nhà, chị nói tiếp: “Sính lễ của em còn cao hơn cô ấy, con gái trong làng mà biết chắc chắn sẽ rất hâm mộ.
Cái áo choảng ngắn đỏ này cũng không dễ mua, con gái trong làng kết hôn đa số đều là đi mượn về mặc.
Nhà họ Lương có thể mua được nó cũng đã tốn công một phen rồi đó.”
Lưu Mai vừa nói vừa kéo Quý Thục Hiền vào nhà chính, nhìn thấy trên bàn có quần áo, ấm nước các thứ.
Nhìn áo khoáng đỏ trên bàn, Lưu Mai cầm lên đưa cho Quý Thục Hiền: “Quay về phòng thử nhé?”
“Dạ được.” Quý Thục Hiền xách ấm nước các thứ lên, cùng Lưu Mai quay về phòng thử đồ.
Bên phía nhà họ Lương, sau khi quay về từ điểm thanh niên trí thức, Lương Thế Thông cùng mẹ Lương đưa bà nội Vương về nhà họ Vương xong thì bọn họ cũng quay về nhà.
Mẹ Lương về nhà thì lại tiếp tục quét dọn vệ sinh, Lương Thế Thông cũng giúp đỡ bà.
Sau khi quét dọn sạch sẽ nhà chính, phòng bếp thì anh quay về phòng mình.
Bình thường anh ngủ cùng Minh Huy.
Sắp cưới vợ rồi, anh bước vào phòng mình mở toàn bộ ngăn tủ quần áo ra, chồng thành từng chồng một, lúc chồng thì tách quần áo của mình và Minh Huy ra.
Sau khi xếp xong quần áo, anh bỏ đồ của mình vào lại ngăn tủ, còn ôm đồ của Lương Minh Huy ra ngoài.
Đúng lúc mẹ Lương vừa lau xong bàn, bưng chậu nước đi ra từ nhà chính, thấy Lương Thế Thông bưng chồng áo quần bước ra thì nghi ngờ hỏi: “Thế Thông, con cầm áo quần làm gì vậy?”
“Của Minh Huy, nó lớn rồi, có thể tự ngủ một mình.” Lương Thế Thông nói xong thì mang quần áo vào gian phòng bên cạnh phòng mẹ Lương.
Nhà họ Lương có rất nhiều phòng ốc, năm đó ba Lương xây xong sáu gian nhà ngói thì quyên toàn bộ tiền còn lại trong nhà cho quốc gia.
.