Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bí thư chi bộ Vương đứng đối diện hai người bọn họ, nhìn hai người họ, nói: “Hôm nay là ngày vui của đồng chí Lương Thế Thông và đồng chí Quý Thục Hiền, chúc bọn họ tân hôn vung vẻ.
Hai vợ chồng cùng hát bài “Đông phương hồng” nào.”
Bí thư chi bộ Vương nói xong thì môi Lương Thế Thông hơi nhếch lên, giọng anh vang lên: “Đông phương hồng, mặt trời lên …”
Quý Thục Hiền nghe được giọng hát đó, trong đầu nhớ lại ký ức của nguyên chủ, lập tức hát theo.
Thời đại này tương đối đặc thù, lúc cử hành đám cưới không bái trời đất, chỉ hát một bài, sau đó bái chào lãnh đạo Mao rồi bái phụ mẫu, bái đường.
Hát xong một bài, bí thư chi bộ Vương hét lên: “Nhất - bái chào Mao lãnh đạo, Nhị - bái cao đường … Phu thê giao bái.”
Sau khi bái lãnh đạo và bái mẹ Lương xong thì Quý Thục Hiền xoay người đối diện với Lương Thế Thông.
Nghe bí thư chi bộ Vương nói thì cô cúi đầu đối bái với Lương Thế Thông.
Phu thê giao bái xong thì bí thư chi bộ Vương bên cạnh hô: “Hôn lễ kết thúc.”
Sau khi làm lễ xong thì Lương Thế Thông đưa Quý Thục Hiền vào phòng tân hôn.
Lúc đi vào phòng, Quý Thục Hiền quay đầu nhìn Lương Thế Thông: “Đồng chí Lương, có hai người bạn của em ở điểm thanh niên trí thức hôm nay đến giúp em nên xin nghỉ không làm việc.
Một lát nữa ăn cơm trưa có thể gọi bọn họ đến cùng ăn không?”
Chị Lưu và Lý Tuyết vì cô mà xin nghỉ, ăn cơm trưa hẳn là nên gọi các chị ấy đến ăn cùng.
Lương Thế Thông không đồng ý với cô ngay, cúi đầu nhìn gương mặt trắng nõn của cô: “Chúng ta kết hôn rồi.”
Quý Thục Hiền gật đầu: “Em biết.”
“Sau này đã là vợ chồng rồi, gọi đồng chí Lương nữa là không được đâu.” Lương Thế Thông nhìn Quý Thục Hiền, chậm rãi nói ra điều mà anh luôn muốn nói nhất.
Quý Thục Hiền đỏ bừng mặt: “Không gọi đồng chí Lương thì phải gọi gì đây? Gọi thẳng tên sao?”
“Thế Thông?” Quý Thục Hiền ngẩng đầu nhìn về phía Lương Thế Thông, thăm dò tính gọi một tiếng.
Lần này Lương Thế Thông không phản đối cô nữa, anh nhìn Quý Thục Hiền, nói: “Anh đi gọi mấy chị ấy đến ăn cơm.”
Nghe được câu trả lời của Lương Thế Thông, Quý Thục Hiền biết mình đã gọi đúng rồi, khóe miệng cô hơi nhếch lên: “Vâng ạ.”
“Bên ngoài có người, nếu có chuyện thì em cứ gọi thẳng là được rồi, anh đi trước đã.” Lương Thế Thông nói xong, đợi Quý Thục Hiền gật đầu trả lời rồi mới cất bước ra ngoài.
Anh vừa ra cửa một bước đã thấy Lương Minh Huy kéo Lương Minh Hân trốn bên cạnh cửa.
Minh Huy thấy Lương Thế Thông đi ra khỏi phòng, còn bắt gặp mình thì lôi kéo tay của Hân Hân, mạnh mẽ nhìn lại Lương Thế Thông, hừ lạnh một tiếng, kéo em gái mình ra ngoài.
Lương Thế Thông nhìn hai đứa bé, hơi nhíu mày: “Đứng lại.”
Bước chân Minh Huy hơi khựng lại rồi tiếp tục bước lên phía trước.
“Lương Minh Huy, qua đây.” Nhìn thấy Lương Minh Huy còn đang đi tiếp, lần này Lương Thế Thông nhấn mạnh.
Thực chất trong lòng Minh Huy vẫn sợ chú nhỏ của mình, dù rất không tình nguyện nhưng cậu vẫn dừng bước, quay đầu nhìn Lương Thế Thông, không thèm mở miệng nói chuyện, nhìn chằm chằm Lương Thế Thông.
Lương Thế Thông sải bước đến bên cạnh cậu bé, lôi Hân Hân từ trong tay cậu bé ra: “Đi qua chỗ bà cố Vương bên kia chơi đi.”
Bà nội Vương chân không tốt lắm, tuổi cũng đã lớn rồi, chuyện hôn lễ bà cũng không giúp được gì nên ngồi một bên.
Hân Hân biết bà nội Vương.
Nghe Lương Thế Thông nói vậy thì dù hơi sợ hãi nhưng cô bé vẫn thận trọng đi về hướng bà nội Vương, đến chỗ bà nội Vương đang ngồi.
Cô bé không thân thiết với bà nội Vương nên chỉ cúi đầu đứng đó tự nghịch tay mình.
Hân Hân đi rồi, Lương Thế Thông nhìn về phía Minh Huy: “Theo chú ra ngoài.”
Minh Huy không dám phản kháng anh, hừ lạnh một tiếng đi theo.
Lương Thế Thông đưa Minh Huy ra khỏi nhà, cũng không nói chuyện với cậu bé ngay mà đưa cậu bé đi về hướng của điểm thanh niên trí thức.
Lúc đi được nửa đường thì anh trầm giọng nói: “Thím cháu là vợ chú, cô ấy đến nhà chúng ta rồi thì sẽ thành người một nhà.
Người nhà họ Lương từ trước đến giờ vẫn luôn đoàn kết, cháu ít nghe chuyện bên ngoài thôi.”
“Ngoài kia ai cũng nói cô ta là hồ ly tinh, cô ta không phải thím cháu.” Minh Huy nhìn về phía Lương Thế Thông, trả lời một cách bất mãn.
“Nghe người ngoài sao?” Lương Thế Thông lạnh nhạt hỏi lại.
Lương Minh Huy không đáp lời, chủ nhỏ mới là người tốt với bọn họ, người ngoài ức hiếp cậu bé và em gái thì chú nhỏ sẽ bảo vệ bọn họ.
Không nghe Lương Minh Huy trả lời, Lương Thế Thông bên cạnh lạnh nhạt nói: “Sau này cháu nhớ cho kỹ, cô ấy là vợ chú, là phụ nữ nhà họ Lương.
Chúng ta là đàn ông nhà họ Lương, cháu phải giúp chủ bảo vệ cô ấy chứ không phải nghe người ngoài mà bài xích cô ấy.”
Lương Thế Thông đến điểm thanh niên trí thức gọi Lưu Mai và Lý Tuyết xong thì đưa Lương Minh Huy về nhà.
.