Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trên đường về nhà Lương Minh Huy không nói gì, cúi đầu im lặng đi theo sau lưng Lương Thế Thông.
Lúc bọn họ về đến nhà họ Lương, mẹ Lương và thím Vương đã nấu xong cơm.
Đứa con trai duy nhất lấy vợ nên hôm nay mẹ Lương hạ quyết tâm nấu hết thịt và cải trắng hôm qua Lương Thế Thông mua về, không chỉ thịt mà bà còn lấy bột mì trữ rất lâu ra làm hai mẻ bánh bột ngô.
Thấy Lương Thế Thông đưa Lưu Mai và Lý Tuyết vào nhà, mẹ Lương nhìn về phía Lưu Mai chào hỏi: “Thanh niên trí thức Lưu và thanh niên trí thức Lý đến rồi sao, đã giữ chỗ cho hai cháu rồi, mau đến ăn cơm đi.”
Nhà họ Lương ăn cơm chia làm hai bàn, một bàn nam một bàn nữ.
Bà nội Vương và hai người vợ của bạn Lương Thế Thông đã ngồi trên bàn cơm.
Mẹ Lương chào hỏi Lưu Mai và Lý Tuyết rồi ngồi chung với hai cô.
Sau khi chào hỏi Lưu Mai và Lý Tuyết vừa ngồi xuống, mẹ Lương quay qua phía Lương Thế Thông: “Con vào nhà gọi vợ con ra ăn cơm đi.
Nhà chúng ta không theo lệ con dâu không lên bàn ăn cơm, đều là người một nhà cả, mau kêu con bé ra đây đi.”
“Dạ.” Lương Thế Thông đáp lời, vội vàng đi vào trong phòng.
Trong phòng, Quý Thục Hiền ngồi trên giường, nhìn lén qua khe hở trên cửa sổ.
Lúc Lương Thế Thông bước vào thấy cô đang nhìn trộm thì khóe miệng vẽ lên một nụ cười.
Quý Thục Hiền như cảm nhận được gì đó nên quay đầu lại xem.
Lương Thế Thông thấy Quý Thục Hiền quay lại thì lập tức thu lại nụ cười: “Cơm đã nấu xong rồi, đã để chỗ cho em, ra ăn cơm nhé?”
Lúc sáng ở điểm thanh niên trí thức, Quý Thục Hiền cũng không ăn gì nhiều, bây giờ đã là trưa, cô đúng thật là có hơi đói.
Nghe Lương Thế Thông nói vậy, cô trả lời: “Vâng ạ.”
Lương Thế Thông và Quý Thục Hiền cùng nhau đi ra, vừa mới ra đến thì hai người bạn cùng đi đón dâu hôm nay với Lương Thế Thông liền chào hỏi Quý Thục Hiền: “Chào chị dâu.”
Giọng của bọn họ rất lớn, Quý Thục Hiền nhìn về phía bọn họ, mỉm cười trả lời: “Chào mọi người.”
Đáp lời bọn họ xong, Quý Thục Hiền lại nhìn về phía Lương Thế Thông, dùng ánh mắt hỏi Lương Thế Thông xem hai người kia là ai?
Lương Thế Thông đứng bên cạnh Quý Thục Hiền lườm hai người đàn ông kia một cái: “Đây là Lưu Đại Lực và Lưu Nhị Hữu ở bên thôn Vương Gia, bên đó là vợ của hai bọn họ.”
Quý Thục Hiền thuận theo ánh mắt của Lương Thế Thông mà nhìn sang thấy được hai cô gái trẻ ngồi bên cạnh Lưu Mai.
“Ồ, vậy để em qua đó ngồi trước nhé.” Thấy chỗ trống bên cạnh Lý Tuyết, Quý Thục Hiền nói với Lương Thế Thông xong thì cất bước đi về phía bọn họ.
Lý Tuyết thấy Quý Thục Hiền bước đén thì dời qua một bên, lôi tay cô, nói: “Thục Hiền lại đây, đũa của em này.”
Quý Thục Hiền nhận lấy đôi đũa, ngồi ăn cùng các cô.
Nhưng cô cũng không dám ăn quá nhiều, chỉ ăn đơn giản mấy miếng cho đỡ đói rồi buông đũa xuống.
Bên bàn nam, Lương Thế Thông vừa ngồi xuống thì liền bị Lưu Đại Lực và Lưu Nhị Hữu kéo lại: “Anh Lương, chị dâu thật là đẹp quá.”
“Ừ.” Lương Thế Thông nhìn bọn họ rồi trả lời.
Nghe Lương Thế Thông trả lời thì Lưu Đại Lực và Lưu Nhị Hữu liếc nhìn nhau, Lưu Nhị Hữu nhìn qua Lương Thế Thông, nói: “Anh Lương cũng rất đẹp trai, đứng bên cạnh chị dâu cũng rất đẹp đôi.
Câu nói đó nói sao ta?”
Lưu Đại Lực ở bên cạnh lườm Lưu Nhị Hữu một cái rồi tiếp lời: “Trai tài gái sắc.”
Lưu Nhị Hữu lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, anh Lương và chị dâu là trai tài gái sắc, trời đất tác thành.
Chúc hai người tân hôn vui vẻ.”
Lương Thế Thông nhìn qua Lưu Nhị Hữu, thần sắc cũng hòa hoãn hơn rất nhiều: “Ừ, ăn cơm đi.”
Trên bàn có cơm, có thịt, có rau, còn có thêm bánh bột ngô, những người ngồi trước bàn đã sớm muốn động đũa, vừa nghe Lương Thế Thông nói vậy thì hai đứa con trai của bí thư chi bộ Vương cùng hai người Lưu Đại Lực lập tức cầm đũa ăn cơm, bí thư chi bộ Vương cũng không ngại ngùng gì nữa mà động đũa.
Lương Thế Thông cầm đũa trên bàn, không gắp thức ăn ngay mà khóe mắt liếc nhìn bàn nữ.
Bên bàn nữ đã bắt đầu ăn, mẹ Lương và thím Vương ngồi với nhau gọi mọi người ăn cơm.
Minh Huy kéo em gái ngồi bên cạnh mẹ Lương, cậu không ngừng gắp thức ăn cho em gái mình, thỉnh thoảng liếc Quý Thục Hiền mấy cái, ánh mắt vẫn không thân thiện như cũ.
Minh Huy nhìn trộm mình, Quý Thục Hiền cũng có chú ý đến, nhưng cô cũng chỉ coi như không nhìn thấy.
Một đứa trẻ thiếu tình yêu thương thì vô cùng mẫn cảm, cô là một người lạ bước vào nhà, bước vào địa bàn của bọn chúng thì bị bài xích là một chuyện rất bình thường.
Nhưng Quý Thục Hiền cũng mong sự bài xích này không kéo dài lâu, trong tương lai cô hy vọng có thể sống hòa thuận với đứa nhỏ này.
Nếu như có thể thì cô muốn nuôi dưỡng đứa nhỏ này thành nhân tài, giống như trước đây lúc cô làm chủ gia đình đã nuôi dưỡng những đứa nhỏ trong nhà thành công vậy..