Thập Niên 70 Nghe Tiếng Lòng Vợ Quân Nhân Giao Dịch Từng Bước Thăng Tiến


Đường Kiểu Kiểu chớp mắt, bối rối, sao đang yên đang lành lại đánh nhau rồi?
Cô lui lại thật xa, thưởng thức trò hề này, cũng hy vọng Dương Kim Điền đánh chết Dương Hữu Đức.

Cô không có ấn tượng tốt với ai ở thôn Dương Thụ, ngoại trừ Thẩm Mặc.
Kiếp trước cô bị nhà Dương Hữu Đức ngược đãi, bắt nạt, chỉ có Thẩm Mặc đứng ra bảo vệ cô.

Khi cô bị đánh sắp chết, chỉ có Thẩm Mặc đưa cô đến bệnh viện chữa trị, chỉ là cô bị thương quá nặng, không thể cứu vãn được.

Thẩm Mặc hỏi cô còn tâm nguyện gì không, cô nói cô muốn ăn thịt kho tàu, nhưng ở nhà cô không được cho ăn, xuống nông thôn đến thôn Dương Thụ thì đến cơm cũng ăn không đủ no, bây giờ cô sắp chết đến nơi rồi, chỉ muốn ăn một miếng thịt kho tàu thôi.
Sau đó Thẩm Mặc đưa cô đến một quán ăn trong trấn, mua một bát thịt kho và một bát cơm, cô ăn hết rồi nói với Thẩm Mặc: “Đời này tôi không thể báo đáp anh, hy vọng kiếp sau có thể có cơ hội báo đáp!”
Thẩm Mặc nói cô không cần báo đáp, chỉ cần cô có thể sống là được, còn cõng cô về bệnh viện, nhưng cô đã chết trên lưng Thẩm Mặc.
Lúc chết cô thấy rất thỏa mãn, bởi vì cô ăn no quá, trở thành con ma no.
Mở mắt ra lần nữa, cô quay lại hai năm trước, vào tháng 5 năm 1971.
Còn ba ngày nữa cô mới thất thân vào tay Dương Kim Sơn.
Cách ngày cô chết thảm vẫn còn hai năm nữa.

Cô vẫn nhớ tháng này Thẩm Mặc sẽ nhảy cầu cứu người, cụ thể là ngày nào thì cô quên rồi.

Nhưng cô chắc chắn phản ngăn Thẩm Mặc cứu người, không thể lại bị người nhà họ Dương tống tiền nữa, hại anh phải rời bỏ quân đội mà anh thích nhất, còn phế mất một chân.
Cuối cùng trò hề bị Hậu Quế Hoa ngăn lại.

Hậu Quế Hoa là vợ của Dương Hữu Đức, cũng là một ác phụ có tiếng trong thôn Dương Thụ.

Dáng người bà ta ục ịch, mắt tam giác, xương gò má cao, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
"Dương Kim Điền, mày dám đánh cả chú mình à, cái loại súc sinh trời đánh thánh đâm, tránh ra cho bà!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận