“Cô có việc, cô có thể có chuyện gì? Vừa qua khỏi cửa liền ăn ngon như vậy còn lười biếng, cô cũng không sợ mọi người ở sau lưng cô nói hay sao?”Bởi vì Cố Thúy Anh cũng muốn lười biếng, nhưng không có lấy cớ danh chính ngôn thuận, bà nhìn bộ dáng Tô Đào lười biếng, đỏ cả mắt.
Bên ngoài còi thổi lần thứ hai, lại không đi ra, xuất công hôm nay liền không tính danh ngạch bọn họ, làm thiếu một ngày, có khả năng thiếu công.
Chu Hồng Sinh lôi kéo Cố Thúy Anh: “Thôi thôi, Tô Đào mới gả tới đây, bà để nó nghỉ hai ngày, đi thôi, đi thôi.
”Ngoài phòng còn có thanh âm hùng hổ: “Mới gả tới đây? Lúc tôi mới gả đến nhà họ Chu các người, không phải ngày hôm sau liền xuống đất làm việc sao? Sao chỉ có cô ta có nhiều vấn đề như vậy?”Bên ngoài, Chu Hồng Sinh xanh mặt, âm thanh trầm xuống nói: “Được rồi, đừng niệm nữa, không sợ bị người khác nghe được chê cười sao, mẹ chồng cùng con dâu tính toán chi li như vậy làm gì?”Cố Thúy Anh âm dương quái khí nói: “Tôi có cái gì mà sợ, ai ham ăn biếng làm thì nên bị người ta chê cười, để tôi nói a, hai cái nha đầu kia mùa đông học xong, đầu xuân sang năm cũng đừng cho chúng nó đi học nữa, trong nhà đều sắp không có gì ăn, còn đọc sách cái gì, anh trai chúng nó học đến tốt nghiệp cao trung, có dùng được đâu, còn không phải giống như mọi người đi làm ruộng, đi đào sông? Mấy nha đi đọc sách đều không có dùng được.
”Chu Hồng Sinh mặt mày vững vàng không nói lời nào.
Cố Thúy Anh nắm ông ấy một phen: “Cùng ông nói chuyện đó, có nghe hay không?”Chu Hồng Sinh xoạch xoạch mà nhả khói: “Sợ là Mục Dã sẽ không đồng ý.
”“Cha còn muốn sợ con trai à, nó nếu không cao hứng, thì nó phải bỏ tiền ra.
”Chu Hồng Sinh không nói chuyện, con gái đọc sách xác thật cũng không có chỗ dùng, hai nha mười bốn tuổi, quá hai năm là có thể gả cho người ta, lưu lại trong nhà làm hai việc năm sống, sau đó tìm một nhà tốt, có thể ăn no mặc ấm là đủ rồi.
.