Thập Niên 70 Người Chồng Thanh Niên Trí Thức Của Tôi Là Tướng Quân Xuyên Tới Từ Cổ Đại


Quan hệ với nước ngoài?Trong đầu Lý Mạn hiện lên một ít đoạn ký ức của Tiểu Mạn Nhi.

Bà nội của Dương Ngọc Liên, giống như mình và Tiểu Mạn Nhi, trên lông mày đều có một vết bớt màu đỏ.

Năm bà nội qua đời, Tiểu Mạn Nhi vừa vặn sinh ra, bác cả, bác gái Dương Ngọc Liên mất sớm, anh họ Dương Hoàng Viễn từ nhỏ được bà nội nuôi nấng.

Dưới sự bi thống, thì chuyển dời một lòng tình cảm đến trên người Tiểu Mạn Nhi.

Năm năm, công tư hợp doanh, Dương Hồng Viễn kế thừa chín phần gia nghiệp nhà họ Dương, không quen sống ngày tháng ăn nằm ăn chờ tiền này, nên quyên góp hơn phân nửa gia sản, dẫn theo vợ con đi nước ngoài.


Tình thế năm xưa còn chưa nghiêm trọng như vậy, Dương Hoành Viễn cách một năm rưỡi sẽ thân thiết gửi chút đồ ăn đồ dùng tới.

Kèm theo tiếng chuông ngựa "đinh đang", chú nhân viên gửi thư đưa tới từng kiện bưu kiện, đó là ngày Tiểu Mạn Nhi chờ đợi nhất.

Bởi vì, mở ra, luôn luôn có thể nhìn thấy một số đồ chơi, thức ăn và quần áo tinh tế chưa từng thấy, làm cho thời thơ ấu của cô thêm rất nhiều niềm vui và sự ấm áp.

Có bộ sưu tập tem sản xuất giới hạn, bưu thiếp của Nữ hoàng Anh, tem trẻ em theo chủ đề tàu vũ trụ Liên Xô, cây phong Canada nhỏ, hoa kỳ sam, thông dương, cây sồi chủ đề, nạm kim cương vỡ, nơ, dây buộc tóc bảy màu, mặt sau được dán một tấm gương nhỏ với chân dung Hepburn, váy công chúa, vớ trắng nhỏ với ren, giày da nhỏ màu đỏ, mũ nồi, bút màu và như vậy.

Chỉ là khi cách mạng năm 66, xuất phát từ sự cẩn thận, ông nội lấy tất cả các thứ đặt vào hộp gỗ, đặt trên gác mái.

"Đi thôi, đi công xã.

" Lý Mạn đỡ ông nội, bước lên xe trâu, ngồi xuống nói, "Không cần cô ta tố cáo, đến công xã, chúng ta tự mình nói.

”Lý Mạn nghĩ rõ ràng, Quý Mặc Nhã la hét, người nghe được cũng không phải chỉ một người hai người, sao có thể bịt miệng từng người từng người, không cho truyền ra khỏi trại, bay về phía công xã.

Hơn nữa, năm đó Tiểu A Mạn nhận được bưu kiện, không ít lần khoe khoang trước mặt người khác, còn vài năm nữa là bốn người kia xuống đài, ai có thể cam đoan nhà mình chưa từng đắc tội với người khác, không bị người ta tố cáo?Trái phải tránh không thoát, chi bằng nói thẳng ra.

Ba Lý Nham là liệt sĩ, nhà mình lại là dân tộc thiểu số, thứu năm đó cô bé nhận cũng không phải thứ gì đáng giá, cho dù để cho người đến điều tra, cô cũng chỉ từ đảng viên ưu tú, biến thành con nhà có giáo dục tốt, tìm việc làm khó khăn hơn mà thôi.


Ông nội nhìn cháu gái sáng sớm ra cửa, còn nhảy nhót giống như một con chim bạch linh vô ưu vô lự, chỉ nửa ngày đã cởi bỏ ngây thơ trên mặt, trở nên hiểu chuyện, ngực nghẹn đến khó chịu.

"Được rồi, không cần cô ấy tố cáo, có cái gì, đến công xã, chúng ta tự mình nói.

Tôi muốn xem, mối quan hệ ở nước ngoài này rốt cuộc là quan hệ của ai ở nước ngoài?" Từ đầu đến cuối, cháu gái chỉ nhận một phong thư của đối phương, cũng không trả lời thư, tin tức hai bên tuy nói là tương tác, nhưng chủ yếu do Dương Ngọc Liên truyền lại.

Cho dù đồ vật cũng không phải trực tiếp gửi từ nước ngoài, mà là gửi đến nhà họ Dương kinh thành trước, nhà họ Dương lấy ra một phần kia, lại gửi cho Dương Ngọc Liên ở tỉnh thành, đến chỗ cháu gái, đã không biết chuyển mấy lần.

Cho nên, nếu thật sự muốn truy cứu, quan hệ hải ngoại này, không chừng rơi vào trên đầu ai đây.

Đón ánh mắt nhìn của ông nội, Quý Mặc Nhã chỉ cảm thấy ý lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, kích thích da đầu tê dại, mồ hôi lạnh toát ra.


Chuyện này cũng không giống với suy nghĩ của cô ta, thử hỏi ai nghe được hai chữ "tố cáo", không phải sợ tới mức mất đi trọng lực, mặc cho người ta tìm mọi cách bày bố, tìm mọi cách chiếm đoạt, sao lại đến chỗ Lý Trường Hà, Lý Mạn, lại thay đổi, hai người chẳng những không sợ, còn rất bình tĩnh nghĩ đến phản tướng nhất quân?Nếu để cho người ta đến điều tra, cô ta và mẹ đều sẽ xong rồi!Làm thế nào cô ta dám, sao cô ta dám làm gì? Quý Mặc Nhã khẩn trương không ngừng gặm móng tay.

Tiểu Mao vung dây cương, xe ngựa chở mọi người ra khỏi trại, dọc theo con đườn trải đầy cây chuối đi về phía công xã.

Một đường gió mát, hơi nước trong lành độc đáo của núi rừng đập vào mặt.

Lý Mạn choáng váng, trên người cũng đau cực kì, tựa vào vai ông nội, tò mò đánh giá Quý Mặc Nhã liên tục lau mồ hôi, cô ta ăn mặc cũng không dày, áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo dệt kim màu xanh cỏ, dưới quần dài màu kaki, giày bóng trắng lộ ra vớ bông xanh trên mu bàn chân.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận