Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Edit: Tiana

Beta: Tiểu Tuyền

Hàn Thanh Tùng tiếp tục hỏi, khiến Lâm Lam vốn còn muốn giả bộ không có chuyện gì nhất thời ngượng đỏ bừng mặt. Tiểu Vượng nghe thấy lúc nào? Cô không nhớ đã nói trước mặt bé khi nào. Quả nhiên không thể nói chuyện quan trọng trước mặt đứa nhỏ, mỗi đứa đều là tiểu gián điệp nhá.

Cô vội vàngg chuyển hướng khỏi chủ đề lúng túng này: “Đói quá! Giờ chúng ta ăn gì đây?”.

Hàn Thanh Tùng chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng thấy Lâm Lam đỏ mặt liền bị tò mò, hướng bàn tay to về phía tay nải của cô: “Anh nhìn xem nó là cái giì?”

Lâm Lam trong lúc khó ló cái khôn lanh: “Thuốc, là thuốc của Tiểu Vượng” – Lâm Lam cười cười, lập tức cầm tay của Hàn Thanh Tùng rồi ngồi phía sau xe, vỗ vỗ eo anh, gắt giọng: “Đi mau lên, em đói lắm rồi”.

Khoé môi Hàn Thanh Tùng không chủ động được mà vểnh lên, không nói thêm gì cả mà quyết định về nhà mới hỏi kỹ hơn. Anh mang hai mẹ con Lâm Lam đến phòng ăn của hội cách uỷ.

Nơi này vốn là công sở huyện, sau bị thay thế thành cách uỷ hội. Lúc đầu Cách uỷ hội thuộc quân đội, nhưng mà sau đó còn luân chuyển công tác chính trị, cộng thêm đội công tuyên, đội nông tuyên bốn gánh hát này cũng nhau ca diễn.

Hiện tại tình thế đã gần như ổn định, cơ quan hành chính lại trở nên trọng yếu, quân bộ chưởng quyền to, mà đội nông tuyên đã sớm rút lui, đội công tuyên hiện tại cũng chính là một ngành không quan trọng gì, chỉ phụ trách liên lạc cùng duy trì hoạt động hàng ngày của các công nhân. Mọi người sẽ đến chỗ phòng ăn do đội công tuyên quản lý để ăn cơm.

Phòng ăn do đội công tuyên cùng đội nông tuyên gánh vác, bởi vì có đội nông tuyên hợp tác, cho nên thức ăn không tệ, rau dưa, loại thịt cũng tương đối đầy đủ hết. Thời gian này người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Hôm nay có rong biển cuốn thịt nướng, rau xanh xào thịt bằm, cá kho tàu, cải trắng muối chua cay, mua bánh bao cần phiếu lương thực và tiền, mua thức ăn chỉ cần tiền.

“Thanh Vân đâu?” Lâm Lam không nhìn thấy Hàn Thanh Vân – “Cậu ấy không đến đây ăn cơm à? Có phải là không có tem phiếu không?”

“Nó đi làm công chuyện ở đội nông tuyên rồi, sẽ ăn cùng bọn họ” –  Hàn Thanh Tùng ôm lấy Tiểu Vượng ngồi xuống băng ghế. Lâm Lam lại hỏi thăm mấy người lính chạy bộ sau xe, Hàn Thanh Tùng nghe liền hừ lạnh: “Bọn họ thì chịu đói thôi”. Lâm Lam nghĩ nhất định là có chuyện gì đó nên không hỏi nhiều, tránh để chồng mình tiết lộ chuyện cơ mật mà phạm sai lầm. Hàn Thanh Tùng mua bốn bánh bao cùng năm cái bánh ngô, sau đó đi mua theo món ăn. Anh cầm theo một hộp cơm nhưng lại muốn mỗi món đều có một phần, lại còn muốn mượn chén của phòng ăn để lấy thêm hai phần. Trong phòng ăn có một người phụ nữ vóc dáng chắc nịch, đầu vuông thấy vậy liền quay về hỏi tổ trưởng. Tổ trưởng gật đầu cùng cô ta, ý bảo người này chính là Hàn Thanh Tùng. Lập tức người phụ nữ cổ béo như mặt thô mập hết sức nói lớn: “Người lạ nào đây? Thức ăn có hạn, những người nhàn rỗi không công việc gì không được ăn ở đây”.

Hàn Thanh Tùng nói: “Công xã Sơn Thuỷ mở ra quy định này rồi, đã biết” – ý nói ở dưới công xã cũng có thông lệ này, có thể lấy tiền và tem phiếu lương thực đổi đồ ăn, đây là quy định. Không chỉ như thế, còn có phụ cấp, nếu không cán bộ công xã phía dưới cũng không có người thích chỗ này, không có xe đạp còn phải đi bộ, tới nơi cũng còn bao nhiêu việc nữa, còn không bằng ở nhà đợi.

Ai biết người phụ nữ kia hừ lạnh: “Khai hội cái gì? Mở họp cái gì? Đừng tưởng tôi không biết, các người ở chỗ nào chuẩn bị quần áo quân đội vào đây? Đừng tưởng mặc đồ quân đội thì sẽ được ăn uống thoải mái. Có kẻ như vậy bị tôi bắt được lại giả danh cán bộ công xã? Cho là mắt tôi mù chắc? Cán bộ gì mà lại mang theo người nhà?” – nói rồi cô ta thò cái cổ béo ra ngoài nhìn Lâm Lam cùng Tiểu Vượng rồi hừ nặng một tiếng, cầm cái muôi sắt gõ gõ lên mặt bàn.

Có người vội vàng nói đây là Hàn cục cục trưởng cục công an công xã Sơn Thuỷ, trước kia cũng đã tới ăn nên không thành vấn đề. Người phụ nữ kia cũng không đếm xỉa tới: “Con người tôi đây thẳng tính, nhưng không cần quản những thứ cong cong quẹo quẹo kia, quản khỉ gió anh ta là đứa nào? Nếu không theo quy định thì đừng có mà ăn cơm”.

Cô ta nói vậy người nghe lập tức biết là đang cố ý, nhất là những người quen biết cô ta đều biết cô ta là cô của Triệu Kiến Thiết, Triệu Kiến Thiết bị đi cải tạo lao động ở nông trường Sơn Thuỷ, nên cô ta đang muốn cho người ta xem sắc mặt đây mà. Những người xem náo nhiệt vội vàng giả đò như không biết gì, tránh qua một bên sợ rước vạ vào thân.

Có một số người cảm thấy cô ta quá lớn lối, thật là một kẻ đầu óc ngu xuẩn hiếm thấy, trước mặt mọi người lại không cho người ta mặt mũi, trừ gây thù chuốc oán thì có ích lợi gì?

Hàn Thanh Tùng biết cô ta cố ý, cúi đầu nhìn thẻ trước ngực cô ta, trên đó viết: “đội công tuyên – Triệu An Hồng”

Hàn Thanh Tùng chẳng buồn đôi co, chỉ nói: “Triệu An Hồng, cô kỳ thị cán bộ bần nông, phá hư tình đoàn kết quân dân. Tôi có quyền nghi ngờ cô bị phần tử gián điệp phản quốc xui khiến, có ác ý gây ra nội loạn”.

Hàn Thanhh Tùng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy có mấy chiến sĩ đang xếp hàng tới mua cơm liền đi qua chứng thực một chuyện: Hàn Thanh Tùng – phó cục trưởng cục công an – thuộc cách uỷ hội cấp huyện, phía dưới còn mang theo cấp bậc tại thời điểm còn trong quân đội trước khi chuyển nghề. Mấy tên chiến sĩ lập tức hướng phía Hàn Thanh Tùng mà chào.

Hàn Thanh Tùng đáp lễ, sau đó chỉ chỉ Triệu An Hồng, “Tôi có lý do hoài nghi chị ta chủ mưu trong hoạt động phản cách mạng, phiền các người bắt chị ta lại đưa đi cục công an để thẩm vấn.”

Mấy tên chiến sĩ có chút buồn bực, đây không phải là Triệu An Hồng sao? Cán bộ phụ nữ đội công tuyên, thường xuyên đến nơi này nấu cơm gắp món ăn.

Đội trưởng đi đầu cất cao giọng nói: “Phục tòng mệnh lệnh!”. Cho nên mấy chiến sĩ liền vọt vào trong phòng ăn đem Triệu An Hồng bắt lại.

Triệu An Hồng vốn cho là Hàn Thanh Tùng cũng chính là phô trương thanh thế, cho dù anh ta là cái gì cục trưởng cục công an công xã, thì đến trong huyện cái rắm cũng không phải. Chỉ sợ anh ta có cái chức vị phó cục trưởng, nhưng cũng không có thực quyền, những thứ chiến sĩ này làm sao có thể nghe.

Quan hệ của bọn họ với anh ta, đoán chừng không tốt hơn quan hệ với cô, dù sao cô cũng là người cầm muôi xúc cơm, có thể quyết định cho người ta thêm rau hay là thịt đó.

Kết quả bọn họ lại đem cô bắt lại, Triệu An Hồng lập tức quát lên: “Đồng chí, đồng chí giải phóng quân, hiểu lầm, hiểu lầm a!”

Bên kia tổ trưởng phòng ăn cũng vội vàng tới đây cầu tình: “Đồng chí, có phải có hiểu lầm không, chúng tôi ở chỗ này làm việc rất khuôn phép”

Lại cũng có người khuyên nhủ: “Nếu có vấn đề gì thì xử lý ở đội công tuyên cũng được mà”.

Hàn Thanh Tùng đã cầm lấy hộp cơm ở một mặt khác gắp món ăn, giống nhau món ăn muốn một phần, mượn phòng ăn thêm hai chén. Lúc trước nhìn thấy Hàn Thanh Tùng bị Triệu An Hồng gây khó dễ, có người còn ngồi xem náo nhiệt, lúc này không ai dám lên tiếng, ngoan ngoãn gắp đồ ăn cho Hàn Thanh Tùng, lại còn phải cười niềm nở.

Hàn Thanh Tùng vẫn sắc mặt lạnh lùng, bưng đồ ăn qua ngồi cùng Lâm Lam và Tiểu Vượng ăn cơm.

Lâm Lam nhìn say sưa, hướng Hàn Thanh Tùng dựng thẳng ngón tay cái.

Hàn Thanh Tùng đem món rong biển cuốn thịt nướng để trước mặt Lâm Lam: “ăn cơm”. Lâm Lam thấy chồng mua nhiều món ăn như vậy liền nói: “Chúng mình đem món rong biển cuốn thịt với cá kho tàu về nhà ăn được không?”

Hàn Thanh Tùng gật gù: “Cứ ăn đi chút nữa anh sẽ đặt mua thêm”. Lâm Lam nghĩ ngợi chút rồi đồng ý, cô cho rằng nếu như mang về, thì Hàn Thanh Tùng sẽ không ăn nhiều nữa, nên cô muốn để cho anh ăn no chút. Cô  gắp thịt cho Tiểu Vượng: “Trẻ con ăn nhiều chút, mau lớn, còn thổi sáo nha”.

Tiểu Vượng ăn đến phồng hết cả má: “cám ơn mẹ, cám ơn cha”.

“Con trai mẹ càng ngày càng lễ phép nhỉ” – Lâm Lam sờ đầu đứa nhỏ. Tiểu Vượng được khen ngợi lại vui vẻ cúi đầu xuống ăn. Lâm Lam quay đầu nhìn vào mắt Hàn Thanh Tùng cười nói: “Chuyện bên kia anh không cần xử lý à?”

Hàn Thanh Tùng lắc đầu, “Có người xử lý.”

Anh chỉ phụ trách bắt người lại, xử lý thế nào để cho người bên cục công an quản, dù sao thì vợ mình đang đói, không thể để cho cô ấy đợi được. Lâm Lam gắp cho anh một miếng thịt: “Vậy thì phải xử lý mạnh chứ sao? Ai bảo họ mắt chó nhìn người thấp? Ai bảo chúng ta ăn không nổi? Dám chen chân ra vẻ với Hàn cục trưởng của chúng ta” – nói rồi Lâm Lam nháy mắt với Hàn Thanh Tùng, ý bảo anh đừng nóng giận, ăn cơm thôi. Vốn dĩ Hàn Thanh Tùng không hề tức giận, nhưng bị vợ mình trêu chọc vậy liền cảm thấy dịu đi nhiều nhiều.

“Bà con ra mà xem có kẻ bắt nạt người, khinh thường dân chúng này. Dù gì tôi cũng là cán bộ phụ nữ đội công tuyên, thế nào nói bắt là bắt luôn” – Triệu An Hồng lúc này đang ăn vạ.

Mấy người lính trẻ nào để ý, trực tiếp áp tải bà ta đi đến cục côngg an giao cho phòng điều tra đặc biệt. Một vị công an hỏi: “Chuyện gì vậy? Đây không phải là chị gái chủ nhiệm Triệu à?”

“Chính các anh hỏi đi, là Hàn phó cục trưởng của các anh bảo người áp tải tới” – người chiến sĩ nói xong liền đi mất. Vị công an tiếp nhận kia lập tức đi tìm đội trưởng Lưu Kiếm Vân để hỏi cho ra nhẽ: “Anh, anh xem việc này xử lý thế nào?”

Lưu Kiếm Vân điều tra một chút, lại thẩm tra Triệu An Hồng, biết ngay chuyện xảy ra ở phòng ăn của hội cách uỷ. Anh ta liền cười lạnh: “Ôi, thật là buồn cười. Một người bán đồ ăn của đội công tuyên mà lại dám bày tỏ sắc mặt với cục trưởng cục công an công xã?”

Triệu An Hồng mặt đỏ bừng: “Lưu đội trưởng, anh van xin giùm tôi với. Tôi, tôi là có mắt không thấy Thái Sơn, không thấy vàng thấy ngọc chứ sao”.

Công an Lưu chế nhạo: “Cô nghĩ rằng Hàn phó cục chuyển nghề sẽ bị phân xuống công xã làm chuyện vô dụng à? Những chiến sĩ ở đại viện này, cô cho rằng ai sẽ có người cầu tình cho cô hả?”

Phó cục Lý cùng Phó cục Cao cũng ra hiệu án binh bất động. Trừ phi là X quân của bổn tỉnh ra, nhưng cái đội ngũ ấy có mặt mới là lạ.

Triệu An Hồng biết mình đã trúng cọc sắt rồi, nên van xin lên xuống bảo đảm lần sau không dám tái phạm nữa, nhất định sẽ xin lỗi Hàn cục trưởng thật tốt. Lưu Kiếm Vân đối với Triệu An Hồng không có quan hệ, nên anh ta phất tay một cái: “Thả, Hàn phó cục cũng không nói là bắt cô ta. Chỉ là cảnh cáo thôi”

Vị công an kia lại hỏi: “Vậy chỗ Hàn phó cục thì ai sẽ thông báo?”

Lưu Kiếm Vân lên tiếng: “Tôi đi” – anh ta chỉ Triệu An Hồng chút: “Đuổi theo”.

Lưu Kiếm Vân thừa dịp đi ăn cơm thì tìm Hàn Thanh Tùng nói một chút. May là trí nhớ cậu ta tốt, ban đầu Hàn Thanh Tùng nhờ cậu ta đưa Đại Vượng về nhà liền biết được cái tên này quen quen. Sau đó Hàn Thanh Tùng chuyển nghề thì thông tin hộ khẩu đều ở khoa hộ tịch của cục công an huyện, dĩ nhiên cậu ta biết.

Trước khai hội, Hàn Thanh Tùng vốn là cục trưởng cục công an công xã, chưa bao giờ công khai thân phận phó cục trưởng công an huyện, nên rất ít người biết, mà người nào biết cũng không nói với ai. Nhưng Lưu Kiếm Vân là công an đặc vụ huyện, thuộc bộ phận điều tra nên dĩ nhiên đã làm việc với Hàn Thanh Tùng rồi, gọi là sâu sắc quen biết thì đúng hơn. Lúc Lưu Kiếm Vân tới, Lâm Lam còn đang cho Tiểu Vượng ăn bánh bao súp thịt cua. Đứa bé miệng nhỏ ăn chậm, nhưng Lâm Lam vẫn chờ được. Cô còn nói với Hàn Thanh Tùng: “Nếu anh có việc bận thì cứ đi trước, em và con sẽ từ từ ăn, dù sao ở đây cũng không ai dám đuổi hai mẹ con em”.

Đoán chừng trước đó có người ngại bọn họ là xã viên mà tới nơi này dùng cơm, nên Hàn Thanh Tùng đã phải ra uy khiến cho mọi người kiêng dè. Nhìn những người ở phòng bếp khách khí lấy lòng Lâm Lam cười cầu tài thì biết, tổ trưởng còn chủ động đưa nước sôi tới đây cơ mà.

Hàn Thanh Tùng lắc đầu: “Không có chuyện gì, ăn xong anh đưa hai mẹ con đi tìm chỗ nghỉ chút, xế chiều sẽ đưa hai mẹ con về nhà”.

Đang nói chuyện thì Lưu Kiếm Vân đem hộp cơm tới: “Hàn cục, hôm nay anh đưa chị dâu cùng cháu nhỏ đi cùng luôn ư?”

Hàn Thanh Tùng gật đầu nói với cậu ta một câu: “Cho đứa nhỏ đi kiểm tra lại mắt một chút”.

Lâm Lam cũng nhận ra người liền cười nói: “Công an Lưu mời ăn cơm nhé”. Cô bảo Tiểu Vượng chào chú, Tiểu Vượng ngoan ngoãn chào một tiếng rồi tiếp tục ngồi ăn bánh bao. Lưu Kiếm Vân trêu chọc Tiểu Vượng một chút liền ngồi bên cạnh Hàn Thanh Tùng: “Chị dâu, chị đừng khách khí với em, chị gọi em là Kiếm Vân được rồi. Đại Vượng học tập ổn chứ ạ?”

Lâm Lam cười cười: “Cũng khó nói, toàn bộ lấy cha bọn nhỏ làm gương. Hôm nay bọn chị ra ngoài, chưa biết bọn nhỏ ở nhà sẽ làm gì đây này”

Lưu Kiếm Vân cười an ủi: “Chị dâu không cần lo lắng, đứa nhỏ mười mấy tuổi như vậy cũng giống như chúng ta thời mười mấy tuổi thôi mà, em hiểu được”.

Lâm Lam quay qua nói với Hàn Thanh Tùng: “Mọi người có việc thì cứ tiếp tục làm đi, em ở đây không có vấn đề gì”

Lưu Kiếm Vân khoát tay gọi một đầu bếp quen thuộc của nhà ăn: “Một lát cậu đảo ít hạt dưa cho chị dâu cùng cháu tôi ăn nhé”

Người nọ gật gù đáp ứng. Sau đó Lưu Kiếm Vân quay sang Hàn Thanh Tùng nói chuyện: “Hàn cục yên tâm, lát nữa em sẽ tìm một đồng chí nữ cảnh sát giúp đỡ đưa chị dâu và cháu nhỏ ra ngoài đi dạo một chút nha”.

Lâm Lam cười tỏ vẻ không sao, để cho họ đi làm công chuyện. Vì vậy Hàn Thanh Tùng chỉ dặn dò hai câu liền đi cùng Lưu Kiếm Vân ra khỏi nhà ăn. Đi vài bước liền gặp Triệu An Hồng đứng đó vẻ mặt tươi cười: “Hàn cục trưởng, thái độ của tôi thực không tốt, nên kiểm điểm, xin lỗi anh” – Triệu An Hồng cúi người chào Hàn Thanh Tùng.

Hàn Thanh Tùng phất tay: “không cần”. Lúc này Lưu Kiếm Vân cười nói: “Hàn cục đại nhân đại lượng không cùng chị chấp nhặt, chị không sao thì không cần lo lắng, nếu có vấn đề gì chả ai bảo vệ nổi chị” – vừa nói vừa đưa Hàn Thanh Tùng đến phòng họp. Khuôn mặt to béo của Triệu An Hồng nhất thời trở nên khó coi vô cùng, vội vội vàng vàng đi tìm Triệu An Bần.

Kết quả đi cả cách uỷ hội cũng không tìm được Triệu An Bần, có mấy người nói là có nhóm người tới đem ông ta đi mất rồi, đi chuyện gì thì lại không rõ ràng. Triệu An Hồng nghe tới đây lại thấy có chuyện gì đó bất thường.

Lúc này La Hải Thành đã áp tải người tới, Triệu Kiến Thiết, Ải Tử, Ngạc Tử cùng với những người lính chịu trách nhiệm trông coi bọn họ ở đó. Thấy Hàn Thanh Tùng, Triệu Kiến Thiết lập tức hô to: “Hàn cục trưởng, anh không thể dùng việc công báo thù tư. Chúng tôi đã đi nông trường cải tạo lao động rồi còn nhắm vào chúng tôi không tha nữa hả?”

Hàn Thanh Tùng vốn đang mặc kệ hắn, nghe thấy hắn kêu gào như vậy liền hừ một tiếng: “Vốn dĩ việc cải tạo lao động không phải là bị giam, Các người đi cải tạo tốt còn tranh thủ giảm hình phạt, năm năm xuống còn hai năm không phải là không thể. Các ngươi nhất định tái phạm, tội sẽ nặng thêm một phần”.

Triệu Kiến Thiết còn đang muốn gào thét thì bị La Hải Thành vỗ vai một cái, làm hắn sợ đến tái mặt. Dọc đường đi tới đây, hắn bị La Hải Thành ngáng chân chịu khổ không ít. Hội nghị tạm thời về việc người tham gia lao động cải tạo tại nông trường Sơn Thuỷ bỏ trốn đã được cách uỷ triệu tập, những người chủ trì hội nghị có Tần chủ nhiệm thuộc cách uỷ hội, Tống chủ nhiệm của nông trường Sơn Thuỷ, Lão cục trưởng của cục công an huyện, phó cục Lý và phó cục Cao, ngoài ra chính là những người trong cuộc khác. Thư ký đem mọi chuyện xảy ra trình bày lại một lần. Trương Hắc Lư hô to: “Hàn Thanh Hoa chạy trốn, nhất định là do anh ta động tay chân. Nếu không tôi trông coi nghiêm ngặt như vậy cậu ta chạy sao được?”.

Hàn Thanh Tùng ngồi nguyên một chỗ, khuôn mặt trầm tĩnh như nước không nói một lời. Phó cục Lý hỏi: “Hàn Thanh Tùng, anh có gì muốn nói không?”.

Hàn Thanh Tùng thản nhiên trả lời: “Tôi không ở nông trường, nên không nắm được tình hình. Vì vậy tôi không có gì để nói cả”. Phó cục Lý sắc mặt hơi trầm, mình cho cậu ta chỗ lợi mà cậu ta không lĩnh tình, thật là một kẻ ngốc. Phó cục Cao cười cười: “Tôi cũng vậy, không có ở nông trường nên không nắm được tình hình. Vì vậy hãy nói xem đã tìm được Hàn Thanh Hoa hay chưa?” – người ông ta hỏi chính là Trương Hắc Lư. Trương Hắc Lư buồn bực, vốn dĩ bọn họ khẳng định Hàn Thanh Hoa chạy về hướng thôn Sơn Nhai, chứ chạy đi nơi khác cậu ta làm sao có khả năng, vấn đề ăn uống ngủ nghỉ đều không giải quyết được. Ai biết đi thôn Sơn Nhai căn bản còn chưa bắt được Hàn Thanh Hoa nữa. Vì vậy Trương Hắc Lư nhận định Hàn Thanh Hoa trốn trong thôn và được Hàn Thanh Tùng che chở: “Chúng ta đi lục soát, lục soát kỹ càng nhất định sẽ tìm được”.

Hàn Thanh Vân không nhịn được nói to: “Anh đừng có ngậm máu phun người, bí thư chi bộ thôn, chủ nhiệm Trì, Đại đội trưởng độ đã ký biên bản ở đây, Hàn Thanh Hoa căn bản không ở thôn chúng ta. Nếu cậu ta có chạy về, đội tuần tra chúng ta sẽ đem cậu ta bắt lại” – nói rồi đưa biên bản đồng ký tên đặt lên bàn. Lão cục trưởng nhìn qua rồi truyền đi cho người khác nhìn. Liên hiệp cán bộ thôn, còn có Hàn Vĩnh Phương đều đảm bảo Hàn Thanh Hoa không có trong thôn, phần đảm bảo này vô cùng đáng tin. Dù sao thôn dân và lính thu hoạch ngày đêm đều đi tuần tra, nói không có nghĩa là không có, nếu tìm ra bọn họ sẵn lòng chịu chung tội. Xét đến uy tín Hàn Vĩnh Phượng, bọn họ tin tưởng là không có.

La Hải Thành trình bày: “Ban đầu những người này đều thuộc khu vực quản hạt của Trương hắc….cai, đều có binh lính trông chừng. Hàn Thanh Hoa chạy mất nếu không phải do bọn họ làm việc không tròn trách nhiệm chính là buông lỏng cảnh giác để cho cậu ta chạy, làm sao cũng không thoát khỏi liên quan”.

“Phóng cái rắm vào mặt mẹ mày ấy” – Trương Hắc Lư gân cổ gào lên.

“Trương Hắc Lư, mồm miệng sạch sẽ chút” – Phó cục Cao vỗ bàn – “Đây là chỗ mà cậu có thể càn rỡ như vậy hả?”

Mặc dù mắng Trương Hắc Lư nhưng phó cục Cao cũng không nhịn được cười, con bà nó, thực sự là xuất thân củ chuối, đi làm lính rồi cũng không biết đổi tên đứng đắn một chút, đem tên như vậy nói ra là gọi cả đời. Chính cậu ta cảm thấy không thẹn nhưng mọi người gọi đều nghĩ lệch lạc cả. Lúc này bộ trưởng Trương – cán bộ quân đội ở huyện từ bên ngoài đi vào cười chào hỏi: “Chủ nhiệm, tôi tới đây dự thính buổi xét hỏi”.

Trương Hắc Lư nhìn thấy người này lập tức hô: “Chú, chú làm chứng cho cháu, ông đây chưa bao giờ nói láo”. Câu nói này làm mặt bộ trưởng Trương đen thùi lùi. Trương Hắc Lư vốn là một đứa cháu trong nhà, phục viên xong lợi dụng quan hệ của ông ta đi nông trường Sơn Thuỷ. Đồ hỗn hào, cho đi học nhiều bao nhiêu cũng không lọt, phí công.

Người canh gác nông trường Sơn Thuỷ mặc dù được coi là nhánh dưới của bộ đội chính quy, nhưng kỳ thực ra cũng chỉ là những người phục viên hoặc chuyển nghề, nghiêm khắc mà nói chính là không phải quân lính chính quy, từ việc bọn họ không được hưởng trợ cấp từ  quân đội là có thể thấy rõ. Nói mình là quân chính quy cho dễ nghe, hơn nữa bọn họ cũng chỉ là người nâng thân phận chút xíu, khinh bỉ những hoạt động khác do lính phục viên hoặc lính chuyển nghề mở ra thôi.

Bộ trưởng Trương nghiêm mặt giáo huấn: “Trong công việc không có lẽ riêng, chỉ có giải quyết việc công. Nếu cháu làm sai, cho dù cậu là cha chú cũng không bao che cho cháu được”.

Trương Hắc Lư có chút không phục, trừng mắt nhìn chằm chằm Hàn Thanh Tùng, trong cảm nhận của cậu ta bây giờ chính là Hàn Thanh Tùng giở trò quỷ giúp Hàn Thanh Hoa chạy trốn.

Lúc này La Hải Thành trình lên một phần chứng cớ, nội dung liên quan đến Triệu An Bần và Triệu Kiến Thiết lén lút hối lộ Trương Hắc Lư và đội trưởng phía dưới, để cho bọn họ đặc biệt chiếu cố Triệu Kiến Thiết, chèn ép Hàn Thanh Hoa sau đó ép buộc Hàn Thanh Hoa phải nghe theo an bày của bọn họ. Dù sao thì lính dưới quyền Trương Hắc Lư cũng không phải là đoàn kết bền chặt, không có nhiều người làm tâm phúc, mặt khác Triệu Kiến Thiết huênh hoang vênh váo ở nông trường đối xử với người khác thế nào đã vô cùng rõ ràng, nên không có gì gọi là nguỵ tạo chứng cứ cả. Tuỳ tiện tìm người không thuộc sự quản lý của Trương Hắc Lư đều có thể làm chứng. Hơn nữa Hàn Thanh Hoa bị giải đi vào buổi tối nọ có người có thể làm chứng. Khắp nơi đều có chứng cứ, nhân chứng vừa lên thì phía sau Ải Tử sợ hãi đem toàn bộ hành vi của Triệu Kiến Thiết khai ra hết: “Anh, anh ta nói chỉ cần chúng tôi nghe theo lời anh ta, mặt ngoài giả bộ bình thường, nhưng thực tế doạ cho Hàn Thanh Hoa sợ hãi bỏ chạy về nhà, đến lúc đó anh ta sẽ tác động để giảm hình phạt cho chúng tôi, nếu không nghe lời thì ngày nào anh ta cũng đánh. Hàn Thanh Hoa bị doạ sợ nên đồng ý vào hôm tối Trung thu là trưa thứ hai sẽ bỏ trốn. Vốn là hẹn chỉ cho anh ta chạy vào thôn Sơn Nhai, sau đó trốn ở chỗ chỉ định gần nhà Hàn cục trưởng. Sau đó Trương cai trực tiếp đem người đi bắt, Hàn Thanh Hoa sẽ chủ động khai báo là Hàn cục trưởng lo lót che giấu cho anh ta bỏ trốn, thuận tiện kéo Hàn cục trưởng xuống nước ạ…” – nói đến cuối thì Ải Tử nhỏ giọng đến mức không nghe thấy rõ lắm. Hàn Thanh Tùng ngồi bên cạnh chẳng nói gì, vẻ mặt lạnh tanh. Triệu Kiến Thiết thì tức giận mắng Ải Tử là kẻ phản bội, lúc tỉnh ra lại bảo Ải Tử là kẻ ngậm máu phun người, bị người mua chuộc, bị La Hải Thành dùng uy ép lợi dụng. Bộ trưởng Trương trợn mắt nhìn Trương Hắc Lư một cái: “Cháu nói đi”.

Trương Hắc Lư có chút chột dạ, Triệu An Bần hối lộ mua chuộc mình là có thật, mà đúng là mình có nâng đỡ chiếu cố Triệu Kiến Thiết, nên khi nghe Triệu Kiến Thiết mật báo việc Hàn Thanh Tùng sẽ lót đường cho Hàn Thanh Hoa bỏ trốn thì mình mới động tâm. Cơ hội để giẫm đạp lên Hàn Thanh Tùng sao mà không động tâm được? Thù oán từ trước chưa được báo, lúc này cơ hội tới nhanh như vậy sao mình không giơ tay ra nắm lấy chứ? Không thể nhịn được. Dĩ nhiên không có gì tốt để nói cả, nên Trương Hắc Lư ngẩng đầu lên nói cứng: “Tôi đã tịch thu khoản hối lộ rồi, tin không thì tuỳ”. Bộ trưởng Trương nghe câu này tức giận tới mức muốn nhảy lên đánh người.

La Hải Thành cười cười: “Cậu hả? Cậu là tịch thu chỗ tốt mà Triệu An Bần cung cấp, những lính phía dưới cậu sau đó sẽ mở một mắt nhắm một mắt. Hơn nữa chúng tôi đang nghi ngờ trước kia cậu với Hàn cục trưởng có hiềm khích, nên lúc này mượn công báo thù tư đấy nhé”.

Trương Hắc Lư thẹn tới mức khuôn mặt đen thui đỏ bừng lên: “Ông đây không phải người như thế”. Trời ơi, trước mặt đoàn người toàn chủ nhiệm và cục trưởng, thằng nhãi ranh này còn dám mở miệng xưng là ông đây, người khác chưa nói gì nhưng bộ trưởng Trương đã toát mồ hôi lạnh toàn thân, thằng nhãi đầu bị lừa đá này nữa!!!!!

Hàn Thanh Tùng không muốn dây dưa thêm, bất kể Trương Hắc Lư hay Triệu Kiến Thiết cũng không phải là vấn đề cần giải quyết, không phải mục tiêu bọn họ tính tới từ đầu. Mục tiêu của bọn họ là Triệu An Bần. Vì vậy Hàn Thanh Tùng liếc nhìn La Hải Thành một cái. La Hải Thành nhận được tín hiệu, bèn chuyển hướng đề tài, đưa lên một phần chứng cớ khác: “Các vị chủ nhiệm, cục trưởng, đây là chứng cớ chứng minh thời điểm Triệu An Bần tại nhiệm ở đội công tuyên cách uỷ hội, lợi dụng chức vụ ngầm chiếm đoạt tài sản công, có hành vi trả đũa, ám hại thầy giáo trong trường, đồng nghiệp cơ quan cùng một số cán bộ khác”.

Một xấp tài liệu thật dầy đã được sắp xếp cẩn thận chỉn chu gọn gàng, nêu rõ thông tin hành vi của Triệu An Bần, có căn cứ hành vi rõ ràng. Dĩ nhiên một Triệu An Bần – chủ nhiệm của đội công tuyên làm sao có thể làm được những hành vi này một mình, tất phải có người ủng hộ giúp đỡ phía trên. Thậm chí những người đang ngồi ở đây cũng dính líu không ít. Chẳng qua La Hải Thành nói tránh đi, tra được cái gì cũng thu xếp một chút, chỉ tập trung điều tra Triệu An Bần không dính dáng đến những người khác. Cho nên khi trình tập hồ sơ chứng cứ thì bất kể là phó cục Lý hay bộ trưởng Trương đều toát mồ hôi lạnh mà thấp thỏm lo âu.

Triệu Kiến Thiết như nằm mơ, bác Hai rõ ràng nói Hàn Thanh Tùng không có bối cảnh cũng không có thế lực nào nâng đỡ mà? Nên chỉ tuỳ tiện động tay chân một chút là có thể khiến Hàn Thanh Tùng ngã ngựa. Nhưng sao giờ mọi thứ lại xảy ra thế này?

Vị cục trưởng già nhíu mày, tầm mắt quét qua phó cục Lý, phó cục Cao, vỗ bàn cái rầm, hô to: “Lưu Kiếm Vân”.

Lưu Kiếm Vân lập tức bước vào trong nhà: “Có mặt”.

“Lập tức áp giải Triệu An Bần tới thẩm tra rõ ràng, thủ đoạn ghê gớm thật đấy”.

Nghe đến đây bộ trưởng Trương đã lau mồ hôi liên tục, Trương Hắc Lư là cháu ông, Triệu An Bần cũng đã từng đi tìm ông, nhưng ông không nghĩ sự việc lại ra cớ sự này, chỉ nghĩ chẳng qua đây là một việc rất nhỏ làm rất dễ. Ai biết Hàn Thanh Tùng lại có quân bài chưa lật? Lại còn có La Hải Thành đứng cùng phe? Chỉ là một trưởng công an của công xã, thủ đoạn lớn như vậy là sao? Chỗ ông là cục điều tra, mà đã điều tra qua lại rồi cũng không điều tra được khu vực đó? Tại sao một chút tin tức râu ria mà ông cũng không được biết? ông liếc mắt nhìn phó cục Lý, công an huyện các ngươi thật là vô dụng, để cho một đứa cục trưởng cục công an công xã lật thuyền hướng lên trời, hay là các người thông đồng với nhau từ trước?

Phó cục Lý tức giận, chuyện này ông làm sao mà biết, cảm thấy Trương bộ trưởng nhìn mình liền hừ mũi một cái rồi liếc về hướng phó cục Cao. Vị phó cục Cao đang tỏ vẻ không liên quan tới mình, bộ dạng chính nghĩa cao vút trời mà nói: “Chuyện như vậy phải điều tra thật kỹ, thực sự là quá kỳ cục rồi”.

Nhưng trong lòng mấy người này đều biết rõ, chuyện điều tra Triệu An Bần lớn như vậy một khi tiến hành vì sao bọn họ không biết được một chút tiếng gió cơ chứ? Chỉ bằng lực lượng do Hàn Thanh Tùng với La Hải Thành xuất ra thôi hả? Chuyện này mà không dính dáng đến chủ nhiệm Tần, vị Cục trưởng già kia nữa, đánh chết bọn họ cũng cóc tin. Đã như vậy bọn họ cũng phải hùa theo, cái gì cũng không biết mới có thể sống lâu, phải tỏ vẻ kinh ngạc một chút. Sau này phải khiêm tốn chút, cụp cái đuôi xuống mà sống cho êm đềm, tránh cho người ta sờ đến gáy mình lúc nào không biết. Cuối cùng chủ nhiệm Tống lắc đầu thở dài: “Mình già quá rồi, vô dụng rồi, dưới mi mắt mình mà lại xảy ra chuyện như vậy, mình lại không tường tận chứ”.

Những người khác lập tức phỉ nhổ, mắng chủ nhiệm Tống là lão hồ ly, ông không biết bọn tôi mới thấy lạ đấy. Ai chẳng biết nông trường cải tạo lao động là một miếng thịt béo thơm ngon, ai quản lý nông trường cải tạo lao động bất kể là lương thực hay món đồ khác đều không phải lo gì cả. Sở quản lý nguyên vật liệu sẽ chu cấp đầy đủ.

Chủ nhiệm Tống trợn mắt nhìn Trương Hắc Lư một cái, “Bất kể có sai hay không, trước tiên tạm giữ đồng chí này, sau đó đối chiếu chứng cớ, nếu là người có liên quan thì bắt giam cho ta. Sau này những việc như thế này thì giải quyết như vậy luôn.”

Trương Hắc Lư mặt đen như đáy nồi, cũng không dám phản bác, chỉ đành oán hận trừng mắt nhìn Hàn Thanh Tùng. Mặc dù Triệu An Bần kêu oan, cắn chết cũng không chịu thừa nhận. Nhưng chứng cớ vô cùng xác thực, mặt khác nhân chứng vật chứng đều có, vi phạm điều nào khoản nào cũng luận ra, nên chống chế cũng bằng thừa. Cho nên dù hắn ta không nhận tội thì cứ theo lẽ thường sẽ phải áp dụng tình tiết tăng nặng. Chỉ cần không phải là tội phải tử hình thì cũng chỉ bị đi cải tạo lao động tại nông trường, chứ trong huyện không có trại giam. Mặt khác, thành viên Viện kiểm sát, Toà án đều do người của Cách uỷ thay thế nên hình phạt là do cách uỷ thương lượng thảo luận.

Cuối cùng Triệu An Bần bị tịch thu tất cả gia sản, áp tải đi nông trường Sơn Thuỷ lao động cải tạo cùng với những cán bộ bị xử án khác. Triệu Kiến Thiết cấu kết đồng bọn, hãm hại danh dự mưu đồ huỷ hoại con đường thăng tiến của cán bộ công an, tội nặng một bậc, trước năm năm giờ thêm ba năm. Ải Tử thẳng thắn khai hết nên được khoan hồng, hình phạt giảm một năm. Ngạc Tử là đồng loã, tăng nặng một năm. Hàn Thanh Hoa bỏ trốn, tội tăng nặng là hai năm nhưng do có gián tiếp lập công nên được khoan hồng giảm hình phạt một năm. Trương Hắc Lư phạm pháp, cách chức làm đội trưởng, ăn cùng ở cùng lao động cùng những người bị phạt cải tạo lao động, không được hưởng ưu đãi nhân viên trong thời hạn hai năm. Trương đội trưởng dù không dính líu gì nhưng mà bị mấy vị chủ nhiệm không coi trọng, nhìn ông với ánh mắt bất hảo nên bị doạ sợ.

Ở phòng làm việc bên cạnh phòng xử lý của cách uỷ hội, Lâm Lam nghe Hàn Thanh Tùng kể lại hình phạt của mấy người nọ liền không nhịn được mà hỏi: “Lão Triệu An Bần kia rốt cuộc tham ô bao nhiêu tài sản vậy anh?”.

Hàn Thanh Tùng nhún vai: “Hơn ba vạn khối cùng một rương phiếu”.

“Woww” – Lâm Lam ngây người luôn. Ba vạn khối? Một chủ nhiệm đội công tuyên mà thôi – “ông ta có gan tham ô lớn như vậy?”

Lâm Lam vội cười với Hàn Thanh Tùng, tránh việc chồng mình nghĩ linh tinh: “Em chẳng thèm đâu, dù sao cũng không phải là tiền mình kiếm ra, nhiều hơn nữa cũng không thể tham lam, đã tham thì không nói lý, tham lam là mất đạo đức, phải không?”

“Phải” – Hàn Thanh Tùng đồng ý, không thấy phải đi cải tạo lao động để tu tâm tính đấy ư? Lâm Lam nghe giọng Hàn Thanh Tùng nói vậy liền cười rộ lên: “Em cảm thấy, Triệu An Bần làm được nhiều chuyện khuất tất vậy ở giữa cũng không thiếu có vợ ông ta và những người khác nhúng tay. Anh yên tâm, sau này bất kể anh làm cái gì em với con cũng bảo đảm không làm vật cản cho anh. Bọn họ tuyệt đối không thông qua em mà làm gì với anh được, em sẽ đem cái cửa sau này canh giữ cẩn mật nha”.

Hàn Thanh Tùng cầm tay cô thật chặt: “Cám ơn em”.

Lâm Lam suy nghĩ kỹ, tuân thủ pháp luật là không phải đồ của mình thì không được tranh thủ, vì thế cô nói: “Em không tham tiền không thuộc về chúng ta. Nhưng tiền thuộc về chúng ta thì không thể bỏ qua. Ăn không thể thiếu nên tiền chính đáng vẫn có thể có. Anh bắt được con sâu mọt lớn, phía huyện có trao phần thưởng không?” – ngụ ý có thưởng thì lần tới mới nhiệt tình nha. Đôi mắt Lâm Lam lập loè tia sáng của sâu hám tiền. Hàn Thanh Tùng nhìn cô, đôi tay không nhịn được sờ sờ lên đầu cô rồi bảo: “Có”. Lâm Lam cảm thấy thư thái, lập tức lấy ra một cái khăn lụa màu đỏ: “Anh nhìn, đẹp không?”.

Hàn Thanh Tùng gật đầu: “Đẹp mắt lắm”.

“Mới rồi có một nữ chiến sĩ công an cũng đi dạo trung tâm thương mại huyện, cô ấy giúp đỡ em một chút. Em mua cái khăn lụa này cho con gái, có chút quý đấy, một đồng hai hào tiền. Trở về em lại thấy hơi tiếc chút, giờ anh nói có phần thưởng làm lòng em cảm thấy thoải mái hơn nhiều” – Lâm Lam vỗ ngực tỏ vẻ thoả mãn. Vì Mạch Tuệ thấy Hàn Thanh Tùng mua cho Lâm Lam một cái khăn quàng cổ màu hồng nhạt có lưới, nên con bé cũng đòi. Lâm Lam cũng muốn cho nhưng lại nghĩ tới việc Hàn Thanh Tùng mất hứng, bèn dụ dỗ con bé sẽ mua cho nó một cái khăn lụa đỏ hoặc vàng. Mạch Tuệ vẫn mong chuyện này lắm. Lần này đi trung tâm thương mại vừa thấy một cái khăn lụa màu đỏ có chấm vàng liền không nhịn được mua luôn. Hàn Thanh Tùng thấy Lâm Lam lộ ra vẻ mặt trẻ con liền không nhịn được liếc thêm vài phần: “Sau này anh chịu trách nhiệm kiếm tiền, nhiệm vụ của em là tiêu nó”.

Ôi chao, Lâm Lam cảm giác như bị điện giật, lời thoại tình cảm này nói với cô hả? Hàn Thanh Tùng vừa chuyển tầm mắt, thấy Tiểu Vượng đang cúi đầu gật gù như con gà mổ thóc, chả biết đang làm gì mà thấy cứ lục cà lục cục bèn hỏi: “Tiểu Vượng, con làm gì thế?”

Tiểu Vượng ngẩng đầu, trong tay nhóc đang cầm một cái kèn có mười lỗ vui vẻ nói: “Mẹ mua cho con, hay lắm đó. Cha nghe”. Hiện tại cha đã thấy, nên cậu nhóc có thể yên tâm thổi ra tiếng, đem kèn Harmonica đặt bên khoé miệng thổi một dạo, lập tức phát ra một âm thanh dễ nghe, so với sáo thì vui hơn nhiều.

Lâm Lam vội vàng nói: “cái này không mất phiếu gì cả, chỉ tốn bốn hào tám xu thôi” – cô sợ Hàn Thanh Tùng cảm thấy mua vật này cho bọn nhóc là xài tiền bậy bạ.

Hàn Thanh Tùng gật gù cái đầu: “Tốt đấy”. Tiểu Vượng cho rằng cha đang khen mình thổi tốt, liền cười đến mắt híp lại, tỏ vẻ đắc ý. Lâm Lam cười cười: “Về mẹ sẽ nói chuyện với thầy giáo Hoắc dạy con thổi kèn harmonica” – sau đó cô nhìn đồng hồ, đã bốn giờ – “Mọi người sắp trở về chưa?”.

Hàn Thanh Tùng gật đầu: “Đúng vậy, còn ngày mai để đấu tố là kết thúc công việc. Hôm nay về được rồi”.

Lưu Kiếm Vân tới chào hỏi Hàn Thanh Tùng: “Hàn cục, chúng ta đi ghi chép vật liệu tham ô của Triệu An Bần và đồng bọn, anh có đi cùng không?”. Cậu ta đang đánh tín hiệu với Hàn Thanh Tùng, dù sao đây cũng là lệ cũ, người nào ghi danh người ấy có phhần thưởng. Thế mà Hàn Thanh Tùng lại nói: “Các cậu cực khổ rồi! Trời cũng không còn sớm, tôi dẫn bọn họ về nhà trước nhé”.

Lưu Kiếm Vân không biết Hàn Thanh Tùng có hiểu ý tứ của mình hay không, cũng không nói thêm cái gì, bận rộn đi trước. Hàn Thanh Tùng đem món ăn gói kỹ để cho Lâm Lam cầm lấy, anh đi dắt xe đạp. Một lúc sau, Hàn Thanh Vân cũng đi ra ngoài, đi cùng cậu ta còn có Trương Hắc Lư. Trương Hắc Lư mặc dù bị giáng chức nhưng cũng không còn cái dáng vẻ thẹn quá hoá giận nữa, ngược lại trưng cái vẻ mặt ông đây không thèm sợ đằng ấy. Anh ta thấy Hàn Thanh Tùng liền chạy tới một mạch: “Hàn Thanh Tùng, có bản lãnh mày tới nông trường, chúng ta tỉ thí”.

La Hải Thành đuổi theo kịp thời: “Cậu cứ đánh thắng tôi đi rồi hẵng nói tiếp” làm cho Trương Hắc Lư vẫn không phục, thở hồng hộc. Lúc này Tiểu Vượng bi bô nói: “Ông mày đen, ba ba ba”.

Trương Hắc Lư câm nín. Hàn Thanh Tùng, con mẹ anh, con anh cũng sẽ khi dễ người ta hả? Rất nhanh, Triệu Kiến Thiết cùng Triệu An Bần cũng bị áp tải tới đây.

Triệu Kiến Thiết không bị còng tay, Triệu An Bần bị còng quặt tay ra sau. Lúc này cũng không còn xe mà áp tải, mà không thể áp tải bằng xe đạp nên mọi người đi bộ tới. Vẻ mặt Triệu An Bần tối sầm, trong mồm lẩm bẩm: “Tôi kiểm điểm, tôi có tội, tôi kiểm điểm, tôi có tội” – nhưng ánh mắt nhìn về phía Hàn Thanh Tùng không nén được nỗi oán giận.

Hàn Thanh Tùng khẽ nhướng mày: “Phiếu vé cùng tiền phi pháp của ông đã bị tịch thu hết rồi chứ nhỉ?”

Triệu An Bần im lặng. Ai có thể nghĩ được người đang phất lên như diều gặp gió là hắn lại có thể bại trong tay một kẻ quê mùa lại là lính chuyển ngành? Hắn ta khóc không ra nước mắt, lòng muốn chết quách cho xong. Cháu không trốn đi được, lại còn gom cả mình chịu tội chung. Trong lòng hắn hận khôn cùng, cũng không nói được câu nào. Núi xanh còn đó, nước sông chảy dài, sợ quái gì không có mùa xuân mới? Mẹ nó mày chờ đó cho ông!

La Hải Thành nhìn thấy đôi mắt oán độc đang ngó lom lom Lâm Lam cùng Tiểu Vượng, liền tát Triệu An Bần một cái: “Ông nhìn cái kiểu gì thế? Đừng tưởng rằng ông đi nông trường cải tạo lao động xong là xong nhé. Còn đang điều tra ông có liên hệ với gián điệp nước ngoài không nữa, cho nên đừng nghĩ mình có ngày mai”.

Người áp tải là do La Hải Thành mang tới, dù sao đi công xã Sơn Thuỷ, trễ thế này rồi công an huyện lười phái người đi thực hiện. Triệu Kiến Thiết vừa đi được vài bước đột nhiên rống lên: “Hàn Thanh Tùng, mày không phải là người. Ngay cả em trai mày cũng có thể hãm hại được. Mày nói đi, có phải mày cấu kết với thằng Hàn Thanh Hoa, cố ý bẫy rập chúng tao hãm hại chúng tao? Hu hu con mẹ mày, lòng dạ mày sao có thể đen tối tới vậy chứ?”.

La Hải Thành đạp cho hắn một phát: “Ông đây nếu thiết kế chú mày thì sao chúng mày có thể tự tại thảnh thơi ở nông trường như thế? Đồ không biết thẹn, lại còn cho rằng khắp nơi đều giống nhà mày lấy thúng úp voi đấy phỏng?”.

Triệu An Bần vội vàng cầu tình: “La đội trưởng giơ cao đánh khẽ, đứa bé còn nhỏ cậu đừng chấp nhặt với nó”.

La Hải Thành cười nhạo: “Đứa bé? Lúc các người đánh đứa bé nhà người ta có nghĩ được đó là đứa bé mà giơ cao đánh khẽ không?”.

Triệu An Bần làm sao thăng chức, ban đầu cứ vậy mà làm biết bao nhiêu người đi cải tạo? Đấu tố bao nhiêu người làm cho nông trường cải tạo lao động tăng bao nhiêu người? Chia rẽ bao nhiêu gia đình? Tịch thu bao nhiêu gia sản? Chính hắn ta còn chẳng đếm được, giờ lại cầu tình chuyện này có gọi là chó chết không? Người như thế phải đánh cho tỉnh ra, để hắn vĩnh viễn nhận ra sai lầm.

Triệu An Bần chưa bao giờ tỏ ra là một người ương ngạnh tàn nhẫn, ngược lại gặp người thì ba phần cười, cúi đầu khom lưng xưng anh gọi em, thậm chí còn có bạn tốt bị lợi dụng mà còn không nhẫn tâm làm khó hắn ta. Lúc này hắn ta thất thế lại càng tỏ vẻ yếu đuối, ý vị cúi người cầu tình xin lỗi với La Hải Thành. La Hải Thành lạnh lùng nói: “Triệu An Bần, đừng có đóng kịch. Chúng tôi ở đây trừ Hàn cục trưởng không biết cách làm người của ông thôi, còn lại có ai không biết? Ông nói đi nếu ông làm việc liêm chính đàng hoàng thì món tiền lợi lộc cùng phiếu từ đâu tới?”

Triệu An Bần cong lưng thành một con tôm: “Tôi có tội, tôi là kẻ có tội…”.

Lâm Lam không nhịn được hỏi: “Ông nói đi, ông nhiều tiền như thế, nếu ông thương cháu ông sao lại còn để nó đi trộm tiền nhà tôi? Tiền này là tiền anh Ba nhà tôi phục vụ nhà nước quên mình như vậy mới đổi được. Các người làm vậy là thất đức vô cùng”. Lời này của Lâm Lam đúng là một con dao găm chém mặt hai chú cháu Triệu An Bần cùng Triệu Kiến Thiết. Triệu Kiến Thiết lúc này khóc oa oa, hắn ta hối hận muốn chết. Tại sao lúc đấy mình lại bị ma đưa đường quỷ dẫn lối mà nhất định phải đi trộm một ngàn năm trăm đồng tiền kia chứ?

“Đều tại chú” – Hắn oán giận Triệu An Bần – “Có nhiều tiền như vậy mà không cho cháu! Tại chú hết”.

Triệu An Bần cũng hối hận muốn chết rồi. Thật ra Triệu Kiến Thiết có bao giờ thiếu tiền xài đâu. Trong túi quần tuỳ tiện cũng có thể lấy ra năm đồng, cũng là sống đàng hoàng rồi. Thế mới nói không lấy vợ thì vẫn còn lêu lổng, cho tiền hay không cho tiền cũng là một vấn đề, cho nhiều quá dễ bị nhớ thương điều tra lắm. Nào biết đâu không cho nhiều lại xảy rả chuyện như vậy? Triệu An Bần cũng không tính lại việc mình thiết kế âm mưu hãm hại Hàn Thanh Tùng, chỉ cảm thấy mình suy nghĩ không chu toàn, đánh giá thấp Hàn Thanh Tùng, nếu là sớm biết…..Không đúng, nhất định là bọn nhà quê này cố ý nhắm vào mình, hối lộ không được thì thôi đi tại sao còn quấn lấy mình không tha. Triệu Kiến Thiết thấy việc được thả ra là không có khả năng, có khi còn bị tước đoạt tự do, sống cuộc đời vất vả đau khổ thì lại bắt đầu ăn vạ trên mặt đất. Cha mẹ hắn ở cửa trụ sở cách uỷ khóc lóc ầm ĩ, muốn tận dụng cơ hội đi vào cứu con nhưng bị đội cảnh vệ cản lại không cho vào.

“Kiến Thiết con ơi, con lại chịu khổ nữa rồi” – cha mẹ hắn khóc lóc thảm thiết như tiễn biệt người chết tới nơi. Triệu Kiến Thiết nằm ăn vạ lăn lộn trên mặt đất, Triệu An Bần trưng ra vẻ mặt chán nản không nói lời nào.

“Triệu Kiến Thiết, nếu ông không đi thì cái nông trường cải tạo lao động cũng không cần đi đâu” – La Hải Thành lạnh lùng nói.

Triệu Kiến Thiết hoảng sợ: “Cậu nói cái gì?”.

La Hải Thành cười lạnh, giơ tay móc súng giơ lên, đồng thời mấy người lính đi theo cũng rầm một tiếng mà kéo chốt cài cửa thang: “Chống lại lệnh bắt? Hạ gục tại chỗ”. Triệu Kiến Thiết nghe vậy nhảy dựng lên, chạy về phía trước nhanh như thỏ, miệng la bài hãi: “Đừng nổ súng, tôi đi, tôi đi là được chứ gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui