Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Edit: Tiana

Beta: Tiểu Tuyền

Hai người ngọt ngào một chút thì Lâm Lam đẩy Hàn Thanh Tùng ra: “Giúp em băm thịt đi, chúng ta hôm nay ăn vằn thắn”.

Cô đem rau cải trắng, mộc nhĩ với ngâm buổi sáng, thịt, tôm nõn đã bóc vỏ xong, rửa sạch để cho Hàn Thanh Tùng giúp cô băm nhuyễn. Cô lại đi lấy ra bột mì mịn, cô cười nói với Hàn Thanh Tùng: “Đây là lần trước anh mang theo Đại vượng đi xay này, Đại quản gia vẫn không đành lòng ăn, nên cất giữ. Nếu không hôm nay ăn bánh chẻo còn phải đi xay bột, đến nửa đêm cũng không có ăn.”

Nhị Vượng bị Lâm Lam giao cho công việc quản gia, giúp cô quản lý lương thực và thứ vụn vặt, nhưng mà vị quản gia này vốn lo lắng mẹ tiêu tiền như nước khiến cả nhà đói bụng, hàng ngày thường keo kiệt và hay lục lọi đồ thừa. Lâm Lam lại cảm thấy đó là chuyện tốt, tiết kiệm là một đức tính tốt đẹp mà. Khi cô nhào bột mì xong thì quay sang xem Hàn Thanh Tùng đang băm nhân bánh, liền nhắc nhở anh nhẹ tay chút. Sức lực người này quá lớn, băm thế kia nát hết nhân mất.

Khi bọn nhỏ lục tục về nhà liền thấy trong nhà làm vằn thắn liền hô lớn rối rít giục nhau hỗ trợ làm vằn thắn. Lâm Lam chỉ huy Hàn Thanh Tùng trộn nhân, cải trắng thịt heo tôm nõn băm nhuyễn ngon lành thực sự là món nhân vằn thắn ngon tuyệt. Cô còn hướng dẫn lúc làm nhân nên trộn thêm một quả trứng gà và chỉ cho Hàn Thanh Tùng cách trộn cho đều. Nhưng mà thịt ít nên không thể làm món nhân đầy đặn được.

Mọi thứ đã xong, Hàn Thanh Tùng hỗ trợ cán vỏ vằn thắn, Lâm Lam bao vằn thắn.

Nhìn thấy Tam Vượng đưa tay tới véo vỏ vằn thắn định nặn, Hàn Thanh Tùng liền ngăn lại: “Rửa tay đi”

Tiểu Vượng cũng xông lại, quớơ quơ đôi bàn tay nhỏ bé: “Con tắm rửa sạch sẽ rồi nè”

Hàn Thanh Tùng liền cầm tay nhóc: “Thổi kèn Harmonica cũng không nên nặn vỏ vằn thắn”

Tiểu Vượng rất thất vọng, mặc dù bé không làm vằn thắn nhưng đã rất cố gắng cố gắng muốn giúp mẹ làm việc mà, hơn nữa người ta muốn nặn vỏ bánh nha. Mềm mềm nặn nặn chút chút là ra con thỏ nhỏ rồi.

Muốn chơi………muốn…….chơiiiii…

Lâm Lam nhìn đứa bé nhỏ có đôi mắt xinh đẹp kia đang có khát vọng mãnh liệt lại còn rơm rớm nước mắt liền không nhịn nổi liền nói với Hàn Thanh Tùng: “Anh cho con một ít để nó nặn thỏ nhỏ, sau đó em hấp cho nó ăn được mà”.

Tiểu Vượng lập tức gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng lập lòe: “Tốt tốt”

Nhị Vượng và Mạch Tuệ đã rửa tay sạch sẽ tới hỗ trợ gói bánh, Tiểu Vượng được như nguyện nặn bánh thỏ, Tam Vượng cũng rửa tay qua rồi tham gia náo nhiệt.

Đại Vượng nhìn thoáng qua mặt không đổi sắc bắt đầu làm bài tập.

Lâm Lam liếc thấy liền hỏi nhỏ: “Anh cả các con sao thế?” – Trở về nhà mà làm bài tập là không bình thường, nhất định có chuyện gì đó bất thường.

Mấy đứa nhỏ cười ha ha, Tam Vượng nói thầm thì nhưng thỉnh thoảng lại cười haha: “Anh cả bảo anh hai còn có một số người khác làm bài tập hộ, kết quả là bài tập làm sai bét liền lòi đuôi, thầy giáo phạt anh chép bài khóa mười lần haha”

Lâm Lam hết nói nổi. Cô quay đầu lại nhìn Nhị Vượng.

Nhị Vượng xoắn quẩy cười méo mó: “Mẹ, con không cố ý. Hai ngày trước con mãi mê đi xem tuyên truyền, nên không kịp làm bài cho anh cả”.

Lâm Lam làm công tác tuyên truyền liền thông báo rõ, loại tuyên truyền nào trẻ em cần nghe, loại tuyên truyền nào trẻ em không được nghe và báo trước tối nào cho trẻ em tham gia. Cô cũng tổ chức tuyên truyền riêng buổi tuyên truyền cho bọn nhỏ không cho người lớn tới nghe. Như vậy bọn nhỏ sẽ cảm thấy đội tuyên truyền rất công bằng, không thiên vị người lớn. Nhưng mà như thế bọn nhóc vẫn nghe lén bên ngoài.

Nhị Vượng và Đại Vượng lần nào cũng vụng trộm lén lút đi. Lâm Lam nhếch miệng: “Ồ, ra là các con còn có bí mật nhỏ như vậy”

Nhị Vượng cười hắc hắc phát huy khí chất tuổi nhỏ mà đã nho nhã nhẹ nhàng mưu toan làm cảm động mẹ già. Lâm Lam hừ một tiếng: “Tội này rất lớn, phải phạt nặng”

Tiểu Vượng khẽ run rẩy, tay nhéo rụng tai thỏ nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn liếc về phía Nhị Vượng: “Đem….đem anh hai đi nông trường cải tạo lao động”

Người trong thôn đã sớm quen thói dọa đứa trẻ nào không nghe lời bằng câu: “Để cho Hàn cục trưởng bắt con mang tới nông trường cải tạo lao động” nên Tiểu Vượng nghe xong cũng nghĩ đó là hình phạt lợi hại nhất. Tam Vượng nghe xong cười haha: “Tiểu Vượng ngu ngốc”

Hàn Thanh Tùng vừa nhìn một cái liền làm Tam Vượng sợ đến nỗi cười kẹt trong miệng chỉ phát ra tiếng nấc.

Mạch Tuệ cười reo lên: “Phạt mấy đứa không cho ăn bánh chẻo haha”

Nhị Vượng sợ đắc tội đại ca, nhỏ giọng nói: “Hay là ăn ít ít thôi ạ?”

Lâm Lam: “Hay là chép bài tập”

Cô chưa bao giờ khấu trừ khẩu phần ăn của lũ nhỏ, cô vừa ngắm nghía cái chỗi, cây chổi lỏng lẻo này không thể đánh người, đánh cũng không đau mà cô không nỡ làm hỏng chổi, nên nói: “Sau này cứ làm bài tập thì anh hai các con sẽ phải viết hai lần, đây là hình phạt bố mẹ quyết định”

Cô nhìn Hàn Thanh Tùng một cái thấy chồng không dị nghị gì liền nghiêm giọng nói: “Các con cũng phải nhớ đấy, không học tập tử tế thì hình phạt khá là nặng đó”

Bọn nhỏ nghiêm mặt đồng thanh: “Đã biết ạ”

Bớt nói nhảm, cha mặt đen ở đây ai dám nói hay quậy phá chứ?

Đại Vượng ngồi đó cảm thấy tương lai đen kịt, có một loại cảm giác mình sắp bị mang đi cải tạo lao động, tự dưng cảm thấy rét run cầm cập. Ôi chao ơi cuộc sống không phóng khoáng tự do này lúc nào mới có thể kết thúc chứ hảaaaa?

Trong lòng Đại Vượng có trăm nghìn con ngựa chạy qua giày xéo, nhưng bản mặt thì lạnh băng không biểu hiện gì.Lâm Lam lặng lẽ xem xét, phát hiện Đại Vượng ngồi đó múa bút thành văn liền cười cười tiếp tục làm vằn thắn. Thời điểm gói xong Nhị Vượng nói muốn nhóm lửa. Lâm Lam nói: “Làm bài tập đi, để cha nhóm bếp cho”.

Tam Vượng dẫn Tiểu Vượng ra ngoài, Tiểu Vượng trong tay còn nắm con thỏ béo của mình, sợ rớt lại sợ méo nên cầm rất nâng niu. Ra cửa vừa hay thấy Tiểu Phú của bác dâu hai nhà lớn đang ở bên ngoài ngó dáo dác.

“Làm gì thế?” – Tam Vượng hỏi.

Tiểu Phú xoắn vặn hai tay vào với nhau: “Nhà em ăn thịt à?”

Tam Vượng: “Dĩ nhiên, nhà anh không ăn à?”

Tiểu Phú lắc đầu.

Tam Vượng: “Nhà em ăn bánh chẻo”

Tiểu Phú tỏ vẻ muốn ăn.


Tam Vượng: “Không được, bà nội nói không cho các anh cùng người nhà chúng em nói chuyện, nếu không sẽ đuổi các anh ra khỏi nhà đấy”

Tiểu Phú bẹp bẹp miệng, mím môi, ánh mắt dáo dác nhìn về phía sau nhưng chỉ có nhìn thấy bức tường xây làm bình phong ngoài cổng. Nó cũng muốn ăn bánh chẻo.

Tam Vượng: “Anh có nhớ mấy người các anh lừa mẹ em rồi ăn trộm hai miếng bánh bột ngô không? Lại còn cho chúng em ăn khoai lang non cùng bánh ngô”

Tiểu Phú gật đầu.

Tam Vượng: “Thực là xấu”

Tiểu Phú lặp lại: “Thực là xấu”

Tam Vượng liền cao hứng: “Anh chờ đấy em đi lấy cho anh mấy cái”

Tam Vượng chạy về nhà, thừa dịp Lâm Lam không chú ý liền lặng lẽ cầm ba cái bánh sủi cảo sống chạy đến. Tiểu Phú trông ngóng dáo dác. Tam Vượng đem bánh sủi cảo đưa cho Tiểu Phú: “Này, đừng có nói em keo kiệt không cho anh, anh lấy về thừa lúc bác dâu cả nấu cơm thì hấp lên ăn”.

Tiểu Phú gật đầu, vội vàng nhận lấy rồi bỏ chạy mất. Tiểu Vượng nhìn thấy Tiểu Phú đem bánh chẻo sống nhét vào miệng thì buồn bực: “Anh, bánh chẻo có thể ăn sống không ạ?”

Tam Vượng: “Dĩ nhiên không, em không được ăn bánh chẻo sống nhé, bị tiêu chảy đấy”

Tiểu Vượng chỉ chỉ Tiểu Phú đã chạy về phía xa: “Anh Phú….”

Tam Vượng nắm bàn tay nhỏ của em trai, than thở: “Đi thôi, đi về nhà. Anh ấy tới muốn ăn bánh chẻo, sẽ không chơi cùng chúng ta. Bà nội mà biết anh ấy dám chơi với chúng ta, sẽ đánh anh ấy”

Tiểu Vượng cùng anh trai về nhà. Lúc này Hàn Thanh Tùng đang nhóm lửa, Lâm Lam đem dao thớt và đũa bát đi tiệt trùng bằng nước nóng. Nước sôi, Lâm Lam thả bánh chẻo vào luộc. Bánh chẻo trắng mập xếp hàng giống như đàn ngỗng nhảy vào trong nước, tóe lên một ít bọt, trong không khí lan truyền một mùi thơm. Tam Vượng bắt đầu dạy Tiểu Vượng hát: “Bánh chẻo lớn, lớn lại trắng, một cái lại một cái bơi bơi, thịt thơm thơm, bơi trong nước trông thật đáng yêu”

Hát khó nghe kinh dị!

Tiểu Vượng hát theo lại dễ nghe vô cùng.

Tất cả mọi người cười cười, rối rít nói Tam Vượng đừng rống nữa, khó nghe muốn chết.

Lâm Lam gọi Nhị Vượng và Mạch Tuệ ra một chỗ: “Các con len lén gọi tiểu Mễ, bảo con bé bưng bánh chẻo về nhà ăn”

Trước kia lúc chưa ở riêng, vợ chồng anh cả nhà họ Hàn vẫn còn đối xử tốt với họ, chẳng qua ngại mẹ chồng nên có nhiều chuyện khó xử lý. Lâm Lam bình thường thấy tiểu Mễ cũng sẽ lặng lẽ đưa đồ ăn cho con bé. Nhị vượng cùng Mạch Tuệ trước kia cùng giúp Lâm Lam đưa đồ ăn cho bác dâu cả nên có kinh nghiệm, rất cẩn thận, vì thế giao việc này cho hai đứa nhóc không sai sót tí gì.

Cho nhà chị dâu cả là bọn họ tự nguyện, chứ cho thêm người khác bọn họ không thích, dù sao nhà mình cũng chẳng còn lại bao nhiêu mà ăn.

Thời điểm bọn nhỏ đưa đồ về, Lâm Lam đã dọn bàn ăn xong xuôi. Bánh chẻo đặt lên bàn, là loại bánh tự làm nhân thịt thơm tho….một mùi thơm lừng xông vào mũi, bọn nhỏ chảy nước miếng ròng ròng. Tam Vượng còn khoa trương nuốt nước bọt ừng ực.

Hàn Thanh Tùng nói trước: “Đây là bánh chẻo mà mẹ dùng tiền kiếm được từ tri thức của mẹ làm ra, cả nhà cảm ơn mẹ nhé”

Bọn nhỏ rối rít: “Cám ơn mẹ” còn Đại Vượng lại nói: “Bọn con sẽ cố gắng học tập tốt, để có kiến thức kiếm được tiền”. Thằng nhóc Tam Vượng đục nước béo cò, nói lớn rằng mình phải học thực giỏi.

Lâm Lam cười nói: “Ăn đi”

Bánh chẻo trắng trẻo, thịt heo tôm nõn cải trắng làm nhân, ngửi rất thơm, lúc cắn vào thì nước nhân thơm nức ngọt ngào chảy vào miệng, vừa nóng vừa sướng, bọn nhỏ suýt nữa thì nuốt luôn cả lưỡi. Cả nhà toét miệng chẳng nói nhiều, vùi đầu ăn ngấu nghiến, ngay cả Đại Vượng cũng sáng cả mắt, chóp mũi đổ mồ hôi vì ăn. Nhìn bọn họ ăn ngon như vậy, Lâm Lam rất vui mừng, mình có thể dựa vào kiến thức kiếm tiền mua thịt, cải thiện bữa ăn thật là cảm giác rất thành tựu.

Chờ ăn xong bánh chẻo, bọn nhỏ húp hết nước canh bánh chẻo, xong xuôi thì vuốt cái bụng tròn vo và nấc. Lâm Lam vỗ tay bốp bốp: “Hiện tại mẹ rất nghiêm túc thông báo về một số vấn đề quan trọng với mấy đứa”

Bọn nhỏ bị mẹ ảnh hưởng liền bắt chước, Tam Vượng dùng sức vỗ tay. Hàn Thanh Tùng nhìn qua một chặp, bọn nhỏ liền thẳng sống lưng, vẻ mặt nghiêm túc, tay đặt nghiêm chỉnh. Bên cạnh đó, Tiểu Vượng ngồi xuống, ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Lam.

“Thứ nhất, là về cách làm người, không được có lòng hại người nhưng phải có lòng phòng bị người. Phải chính trực không bao giờ ám hại ai, nhưng cũng không thể ngu xuẩn bị người lừa. Nếu như người khác chủ động tìm mình làm chút chuyện vô liêm sỉ không công khai, thì các con phải chú ý đề phòng” – nội dung này nhắm vào tất cả lũ nhóc, trong nội dung cốt truyện thì Đại Vượng đi theo con đường hắc đạo, Nhị Vượng là kẻ miệng lưỡi trơn tru hay ăn uống chơi gái đánh cuộc, Tam Vượng thì toàn bị khích tương chịu tội thay cho kẻ khác.

“Thứ hai, về học tập, phải quý trọng thời gian, sắp xếp thời gian học tập kín kẽ. Giờ các con có thể cho là học tập vô ích, biết chữ vô ích, nhưng tương lai khi các con lớn rồi, một ngày nào đó con sẽ phát hiện ra, chỉ sợ đã hận mình vì lãng phí thời gian.”

“Thứ ba, về tiền bạc, đủ là tốt rồi. Tiền không phải vạn năng, nên đừng bao giờ coi không có tiền thì không thể. Chúng ta phải dựa vào sự thông minh và lao động sáng tạo của bản thân để tạo ra tài sản của riêng mình. Không nên tham lam tiền của người khác, cũng không bao giờ được có ý đồ chiếm đoạt tiền bạc và tài sản của người khác, sẽ gặp tai họa đấy”

Nói xong Lâm Lam dừng lại chút rồi cười: “Những thứ này các con giờ chưa hiểu, không sao, chỉ cần nhớ kỹ, lớn lên nghiên cứu dần dần”

Hàn Thanh Tùng: “Đã nhớ chưa?”

Nhị Vượng: “Đã nhớ ạ”

Hàn Thanh Tùng: “Nói lại một lần”

Nhị Vượng đem trọng điểm nói lại một lần. Tiếp sau đó là Mạch Tuệ và Đại Vượng cùng nhắc lại.

Đại Vượng mặc dù ngạo nghễ chưa nghe ai nói bao giờ, nhưng lời của Lâm Lam nói thằng bé lại nghe vào tai, có hiểu hay không chưa nói, nhưng phải nhớ kỹ, trừ phi thiếu đánh. Nói thật Đại Vượng sợ cha mặt đen phạt đòn. Tam Vượng bị nhắc nhở ba lần mới nói được hết, lần thứ ba mới nói trôi chảy.

Tiểu Vượng bắt đầu ca hát: “Lòng hại người không được có, lòng phòng người không thể không. Quý trọng thời gian chăm học tập, lớn lên lại vì nhân dân lập công. Tiền không thể không có, nhưng tiền nhiều thì lại không quá cần, chủ cần đủ tiêu….”

“Wow, Tiểu Vượng hát hay” – tất cả mọi người đều vỗ tay.

Tiểu Vượng có chút xấu hổ, gương mặt đỏ bừng, cười đến mức đôi mắt to tròn híp cả lại. Lâm Lam hôn nhẹ: “Bé ngoan, được rồi, chơi một lát rồi đọc sách bài tập đi, sau đó đi ngủ”

Bọn nhỏ chơi đùa, Hàn Thanh Tùng sẽ đem bó cao lương cất trong nhà ra, do đã tuốt hạt hiện tại chỉ còn lại có cọng thôi, vừa lúc dùng để làm cây chổi. Nhà nông hiện nay dùng chổi có vài loại, loại chổi rất cao và to gọi là chổi lõi trúc, dùng để quét sân lớn, dùng xác cao lương bó lại thì là chổi quét phòng, còn dùng xác cây kê là quét giường – loại chổi nhỏ xíu.

Động tác Hàn Thanh Tùng nhanh chóng, có Lâm Lam bên cạnh hỗ trợ thì rất nhanh sau đó đã bó được hai cái chổi.

Lâm Lam thử một lúc liền khen: “Hàn cục trưởng toàn năng, làm cây chổi thôi cũng sẽ làm tốt như vậy” – cô nói vậy vì có ít người sẽ không biết làm chổi mà đi thuê người khác làm cho. Hàn Thanh Tùng đã quen thói thấy vợ có cái miệng nhỏ hay nói lời ngọt như mật, nên mỗi lần vợ nói lời khen thì anh đều có ý nghĩ muốn hôn hôn miệng nhỏ. Còn một chút đồ dư Hàn Thanh Tùng không nghĩ làm tiếp liền thu dọn đồ.


Lâm Lam hỏi: “Không bện chổi nữa hả anh?”

Hàn Thanh Tùng chỉ nói: “Không còn sớm nữa” làm Lâm Lam muốn đập bàn. Chỗ nào không còn sớm hả? Còn-rất-sớm nhé >_<

Lúc nào Hàn Thanh Tùng nói ra câu không còn sớm nữa, đó chính là một tín hiệu bắt đầu hành động không đứng đắn nào đó. Ý này chính là: vợ, người ta muốn nha, chúng ta nhanh nhanh tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường nằm.

Lâm Lam nói nhỏ cho Hàn Thanh Tùng hai câu, ý rằng hôm nay cô có quyền được miễn tham gia “vận động nặng nhọc” nha.

Hàn Thanh Tùng nhìn cô: “Không phải mấy ngày nữa mới tới sao?”- anh còn nắm rõ chu kỳ sinh lý của vợ hơn chính vợ anh nữa hả????

Lâm Lam đành giải thích: “Anh cũng biết đó, cái này với tin dự báo thời tiết giống nhau, căn bản không chính xác. Chính ra là có thể sớm hơn hai ngày cũng muộn hơn hai ngày. Có thể do bận rộn, mệt mỏi, tâm tình không tốt, do thời tiết nóng lạnh đều bị ảnh hưởng, nên anh không cần quan tâm quá”

Hàn Thanh Tùng lại nói: “Thế cần phải đi tìm bác sĩ trung y khám một lần, lấy vài thang thuốc về uống”

Lâm Lam tròn mắt ngạc nhiên: “Anh nghe hiểu hả?”

Hàn Thanh Tùng: “Trên sách có nói, cái này gọi là kinh nguyệt không đều”

Lâm Lam nghẹn lời, anh nói nghiêm túc thế em trách thế nào được?????

Cô đành bảo: “Em uống nước táo đỏ với đường phèn rồi, mình chú ý chút là được anh ạ” – cái này chính xác là không điều hòa nhanh được, mười người thì tám người bị có biết không hả?

Hai người thu xếp một chút rồi cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai Hàn Thanh Tùng tới công xã, Lâm Lam ở nhà biên đạo một ít kịch bản gốc, cô ghi nhớ những chuyện xã viên mấy ngày nay nói, có lý thú chút thì sửa sang lại, đến lúc đó có thể làm tư liệu sống.

Lúc mệt thì cô nấu một chén nước đường với táo đỏ, coi như chè ngọt mà uống vào. Đang ăn canh thì thấy có người hung hổ xông từ bên ngoài vào.

“Lâm Lam! Lâm Lam đâu, cô đúng là đứa xấu bụng” – Chị dâu hai nhà họ Hàn xông tới, chưa kịp thấy người đã nghe thấy tiếng chị ta mắng.

Lâm Lam nhíu mày, đem chén nhẹ nhàng đặt lên bàn, cầm cây gậy cời bếp đi ra ngoài: “Chị hai, chị tới cửa nếu ổn thỏa nói chuyện thì tôi cũng không có chào đón chị đâu. Đằng này cửa chưa tới mà đã mắng chửi người, có phải chị ngại cuộc sống êm đềm quá, thích thêm chút sóng gió cho mặn mà không hả? Chị thiếu đánh à?”

Chị dâu hai nhà họ Hàn nhìn Lâm Lam không những không sợ hãi mà còn mạnh mẽ cường thế hơn, thì bắt đầu ỉu xìu, mà chuyển sang ăn vạ: “Cô nói cô có tim không hả? Hại Tiểu Phú bé nhỏ nhà tao bị tiêu chảy, bị nôn cả một đêm trời. Cái mạng nhỏ suýt mất đi rồi huhuhu”

Lâm Lam buồn bực: “Tiểu Phú bị bệnh thì tôi thông cảm, nhưng sao lại đổ lỗi cho tôi? Chị gần đây mới gia nhập tổ hai chị em bô nước tiểu à?”

Chị dâu hai nhà họ Hàn biết Lâm Lam mắng chị em nhà Triệu Quế Hương bị úp bô nước tiểu lên đầu do lắm chuyện hống hách, nhất thời tức giận mặt trắng bệch: “Có người em nào chửi chị dâu mình thế chứ?”

“Vậy chị nói xem tôi phải mắng thế nào mới đúng?”

Thế là chị dâu hai nhà họ Hàn lại bắt đầu khóc, khiến Lâm Lam phiền chán ngắt quãng: “Được rồi, có gì nói nhanh, đừng có ăn vạ ở đây”

Chị dâu hai nhà họ Hàn lại càng khóc dữ tợn: “Các người làm vằn thắn không cho chúng ta thì cũng thôi đi, lại còn cho Tiểu Phú nhà chúng ta ăn bánh chẻo sống, các người thật xấu xa”

Lâm Lam: “Tôi chưa từng cho nhóc ăn, không biết nhóc ăn từ chỗ nào, đừng có mà đổ vấy cho tôi. Đi về đi, đừng chọc tôi tức điên lên tôi sẽ kiện chị tội sinh sự đổ oan cho người khác, công xã sẽ bắt chị đấy”

Chị dâu hai nhà họ Hàn vốn là muốn lấy mấy đồng tiền làm bồi thường, nhưng cứ nhìn điệu bộ của Lâm Lam thì thấy một chút cũng chả quan tâm, lại còn đe dọa muốn bắt mình thì thấy tủi hờn vô

Lâm Lam đẩy chị ta ra ngoài: “Tôi có việc phải đi rồi, chị ra ngoài đi, tôi đi khóa cửa”

Chị dâu hai nhà họ Hàn: “Cô, cô phải đền tiền đây”

Lâm Lam nhìn chị ta, theo bản năng chị ta ưỡn ngực lên. Lâm Lam cũng ưỡn: “Của tôi lớn hơn của chị, cho nên đừng có mà khoe”

Chị dâu hai nhà họ Hàn: “Đó không phải là vấn đề? Các người làm Tiểu Phú bị tiêu chảy hư bụng, không thể không đền tiền”

Lâm Lam: “Cái gì? Tôi cho chị hai đồng tiền thì Tiểu Phú sẽ không bị bệnh à? Hóa ra chị muốn lợi dụng việc Tiểu Phú bị bệnh tới lừa tiền tôi? Nếu thế người cả thôn có chuyện gì đều tìm tôi đòi tiền chắc? Chị cho là tôi mở ngân hàng à?”

Lâm Lam cắt lời, liếc chị dâu hai nhà họ Hàn một cái rồi khóa cửa. Nói như vậy mọi người sẽ biết là cô thương trẻ con, đơn thuần chỉ là trẻ con chứ không phải cụ thể là đứa bé họ Lý hay họ Lưu. Nếu là đứa bé hay chọc phá đối đầu mình, chỉ sợ là toàn chán ghét chứ nói gì đến yêu thương đồng cảm? Có đôi khi người sẽ đồng cảm với đứa bé xa lạ còn hơn cả đứa bé hư hay quậy phá chọc ngoáy mình ấy chứ.

Mà nói, chuyện Tiểu Phú tiêu chảy thì quan hệ gì tới mình? Cũng không phải Lâm Lam cô làm. Chính cô cũng sẽ có lúc bị bệnh, bọn nhóc nhà cô cũng thế, nhưng chưa bao giờ cô đi chung quanh để tìm người ăn vạ tiền: đó chính là hành vi van cầu sự thương hại chứ sao nữa? Cho nên vì sao Tiểu Phú bị bệnh thì cô phải tỏ vẻ thương tiếc nó rồi cho nó tiền cơ? Đấy là cái logic chó gặm gì vậy?

Lâm Lam không muốn để ý, xoay người bỏ đi. Cô muốn đi tới trường học thăm con cô. Chỉ có mấy đứa nhóc nhà cô mới có thể làm cho cô thấy tình thương của mình là tốt nhất. Kết quả Tiểu Vượng không ở trường, buổi sáng thầy giáo Hoắc đã dặn sau này phải đi dạy ở trường học công xã nên để cho Tiểu Vượng đi chơi. Vì vậy Lâm Lam liền đi qua nhà Đồng Hòe Hoa một chuyến bàn luận chút việc, thấy trời trưa liền trở về nhà.

Tiểu Vượng cùng Vượng Vượng ngồi trên thềm đá cửa lớn đợi cô, đôi tay nhỏ bé vuốt vuốt lông chó, Vượng Vượng vô cùng thoải mái mà đem đầu chó của mình dúi vào ngực Tiểu Vượng, kêu grừ grừ ra chừng thoải mái lắm. Vượng Vượng là một con chó có bộ lông vàng óng, dưới ánh mặt trời liền tỏa sáng lấp lánh đặc biệt xinh đẹp, còn Tiểu Vượng hiện tại là một đứa bé con trắng nõn xinh xắn, một đứa bé ôm một con chó liền làm cho Lâm Lam cảm thấy thư thái vô cùng.

Vốn dĩ là vẻ mặt lo lắng liền bay sạch không còn chút gì. Lâm Lam vừa cười vừa đi tới: “Đợi mẹ đó ư?”

Tiểu Vượng lập tức vẫy vẫy tay với mẹ, Lâm Lam liền ôm lấy con hôn nhẹ rồi bế lên cao: “Sao không đi chơi cùng mấy bạn?”

Tiểu Vượng lớn lên đẹp mặt, lại biết điều, còn có thể thổi kèn harmonica, nên mấy đứa bạn nhỏ rất thích nhóc. Lâm Lam cảm thấy nhóc đã có mấy người bạn nhỏ. Cậu nhóc ôm cổ Lâm Lam, chui đầu vào cổ cô mà dụi dụi: “Con nhớ mẹ nha”

Lâm Lam cảm thấy ngọt ngào, liền ôm nhóc vào nhà: “Mẹ hấp bánh chẻo cho con trai út của mẹ nhé”

Tối hôm qua còn dư lại mấy cái bánh chẻo giờ sẽ hấp cho Tiểu Vượng ăn hết. Trong lúc Lâm Lam hấp bánh chẻo, Tiểu Vượng sẽ thổi cho mẹ nghe bài nhạc mới mà thầy giáo Hoắc dạy cho nhóc, âm thanh khọt khẹt rất kỳ quặc. Lâm Lam nghe thấy liền cầm harmonica lên xem: “Con à, bên trong sao lại có đồ gì lạ đúng không?” – nói rồi cô cầm diêm chọc cho sạch, phát hiện bên trong còn có bùn cát – “Con trai à, bùn cát nhét vào kèn, kèn sẽ bị hỏng mất, không thể thổi được nữa”.

Tiểu Vượng trông giống như đã làm sai chuyện gì, cúi đầu bộ dáng rất là đau đớn, không dám nói chuyện. Lâm Lam bận rộn an ủi nhóc: “Mẹ không trách con, nhưng phải nói để con biết sau này còn chú ý”


Tiểu Vượng: “Vâng, sau này sẽ không vậy ạ”

Lâm Lam chỉ cho rằng nhóc đùa nghịch với Vượng Vượng nên bị vậy, vì bình thường hai đứa này chơi với nhau cũng sẽ thấy Tiểu Vượng người đầy lông chó và đất cát. Nhưng Lâm Lam lại cảm giác được Tiểu Vượng có nỗi buồn khó nói: “Con trai à, ở bên ngoài chơi có người bắt nạt con ư?”

Tiểu Vượng lắc đầu: “Không có”

“Có người nào sờ hay đụng chạm gì con không?”

Tiểu Vượng: “Có, nhiều lắm ạ”

Lâm Lam khẩn trương hỏi: “Sờ chỗ nào của con”

Tiểu Vượng chỉ đầu cùng mặt nhóc: “Mẹ, đầu con bị sờ có lẽ sắp trọc lốc rồi”

Lâm Lam đau lòng xoa đầu nhóc mà bảo: “Mẹ sẽ nói với bọn họ, sau này không cho sờ đầu con mẹ nữa.” – Vì Tiểu Vượng trông sạch sẽ xinh đẹp, người lớn nào cũng thích, thấy nhóc liền bảo “đứa bé này vừa đẹp vừa ngoan” sau đó xoa xoa cái đầu của nhóc. Bọn họ toàn người lao động chân tay nặng nhọc, tay vừa thô vừa cứng, sờ nhiều hư đầu nhóc nhà cô thì sao? Nên Lâm Lam quyết định thời điểm tiếp theo sẽ cường điệu ý không cho bọn họ sờ đầu Tiểu Vượng. Tiểu Vượng lập tức ôm mẹ: “Chỉ để mẹ sờ thôi ạ”.

Lâm Lam cẩn thận sờ đầu nhóc một cái, vẫn còn nhớ khi Vượng Vượng còn là một con chó con, bọn nhỏ cả ngày ôm chó, đem con chó nhỏ vuốt lông trụi lủi, thê thảm không nỡ nhìn. Ngoài ra cũng bởi nguyên nhân Vượng Vượng thay lông. Lâm Lam nói cho Tiểu Vượng nghe một chút kiến thức về vệ sinh sinh lý, ví dụ không để cho người khác đụng tiểu JJ, không thể để cho người tùy tiện hôn, nhất là những đứa gấu mười mấy tuổi kia, bọn họ không hiểu chuyện lại còn đang độ tuổi tò mò, rất dễ làm ra mấy chuyện quá khích. Tiểu Vượng lắng nghe chăm chú.

Lâm Lam còn nhớ mang máng khúc nhạc thiếu nhi để hát cho Tiểu Vượng nghe: “Bảo vệ cơ thể là từ đoạn thắt lưng đến đầu khối, người khác đụng vào là không thể! Phải nói lớn lên là không thể đụng”

Tiểu Vượng học qua một lần sẽ hát lại được, âm thanh trẻ con lại vô cùng dễ nghe.

Lâm Lam cũng nói cho hắn: “Tiểu JJ là chỗ đi vệ sinh, không thể để cho người ta đụng vào, mình cũng không nên đụng chạm nhiều, mỗi ngày cần dùng nước sạch để rửa ráy. Nếu có côn trùng chui vào thì tiểu JJ sẽ bị thương đó”

Tiểu Vượng nghe rất chăm chú: “Tiểu JJ, côn trùng cắn, thấy không được” – nhóc còn chỉ hai mắt mình, tỏ vẻ mắt thấy JJ là giống như bị côn trùng cắn, không thấy rõ, rất là đáng yêu.

Lâm Lam khen hắn: “Thật ngoan, sau này mẹ để cho các bạn nhỏ cùng nhau nghe con hát nhé”

Buổi trưa chờ bọn nhỏ về nhà ăn cơm, Lâm Lam liền lặng lẽ hỏi Mạch Tuệ cùng Nhị Vượng: “Hôm nay Tiểu Vượng đi học có gì khác lạ không?”

Hai đứa đều lắc đầu: “Rất ổn ạ! Sao đó mẹ? Thầy giáo Hoắc dẫn nhóc đi là nhóc rất cao hứng, sau đó thầy giáo Hoắc đi dạy học nên nhóc tự mình chơi ạ”

Lâm Lam: “Không có chuyện gì, mẹ hỏi vậy thôi”

Cô lại quay sang hỏi nhỏ Tam Vượng: “Tam Vượng, có người bắt nạt em con không?”

Tam Vượng: “Không á, có con đây ai dám bắt nạt nhóc nhà ta?”

Lâm Lam cười cười: “Thật ra dáng anh trai nha”

Lâm Lam hỏi vậy thì bọn nhóc mới phát hiện ra Tiểu Vượng hôm nay trầm lặng, ngồi yên ở cửa loay hoay cầm kèn nhưng không thổi. Bọn họ có chút buồn bực: “Tiểu Vượng, sao thế em?”

Tiểu Vượng lắc đầu: “Không ạ”

Tam Vượng xắn tay áo: “Ai bắt nạt em, em nói cho anh, anh đánh nó” – vừa nói vừa xông ra cửa, nhưng chưa kịp chạy đi thì bị Đại Vượng xách về. Ăn cơm xong bọn nhỏ tiếp tục đi học, Lâm Lam tiếp tục nhìn Tiểu Vượng có chút thất thần liền mang nhóc đi theo, cùng đi tìm Đồng Hòe Hoa. Buổi tối Hàn Thanh Tùng không ăn cơm nhà, mà tám giờ mới về tới.

“Hôm nay anh bận rộn như vậy sao?” – Lâm Lam hâm nóng cơm cho chồng. Hàn Thanh Tùng giống như làm chuyện đại sự, vẻ mặt thản nhiên thoải mái: “Mai theo anh ra ngoài một chút”

“Các anh phá án còn mang theo em đi làm gì?” – Lâm Lam không giải thích được.

Hàn Thanh Tùng lắc đầu: “Em chỉ cần biết đi là được”

Còn không thèm nói ư? Lâm Lam cũng không ép, liền nhận lời. Sáng ngày thứ hai cô dặn dò Mạch Tuệ trông chừng Tiểu Vượng còn cô thì đi theo Hàn Thanh Tùng. Đi xe đạp thật lâu mới đến chỗ cần đến.

Công xã Thành Bắc ở Đại đội khác, cách nhà bọn họ vài chục dặm đường. Hàn Thanh Tùng nói với Lâm Lam: “Đại đội bọn họ có một thầy thuốc họ Từ”

Nhà họ Từ bao đời làm nghề thầy thuốc, nghe nói tổ tiên đã từng làm tới quan ngự y trong cung, rất am hiểu về phụ khoa. Lão Trung y những năm trước bị khổ ải, bị thọt một chân, hôm nay đầu tóc râu mép trắng xóa, người rất gầy nhưng tinh thần vô cùng minh mẫn, hai con mắt sáng quắc có thần. Lâm Lam đối với truyền thống và văn hóa cổ xưa đều có lòng kính sợ, tới thì tới, dĩ nhiên là đi khám rồi chú ý lời thầy thuốc nói những vấn đề quan trọng, rồi trả tiền mua thuốc thôi. Dược liệu là không có, công xã cũng không còn, thậm chí ở huyện thành cũng không, còn phải ra tới tận thành phố lớn. Vì chiến dịch phá bốn cái cũ, thầy thuốc trung y địa phương bị đâm thọt không nhẹ, người nào thiếu hiểu biết làm loạn còn vu cho trung y là vu cổ, mê tín rồi cùng nhau áp đặt cấm. Hiện tại tiếng gió không còn, quản lý không chặt, ở nông thôn cũng có đào tạo thầy thuốc nên thầy thuốc trung y có thể đứng đắn hành nghề được. Hàn Thanh Tùng cũng vất vả mới có thể hỏi thăm được. Lâm Lam nghĩ tới tình trạng sức khỏe của Lưu Tú Vân cũng tới xem một chút. Không biết có phải ảo giác không, lúc đi cảm thấy chậm chạp, trở lại thế mà nhanh hơn rất nhiều, về đến nhà đã ba rưỡi rồi.

Hàn Thanh Tùng còn phải đi ra công xã nên Lâm Lam xuống xe ở cửa thôn để về nhà trước. Vừa mới vào thôn, cô chỉ nghe thấy tiếng khóc oa oa cùng giọng nữ the thé đánh chửi, này là nhà ai á, cả ngày đánh con bên đường lớn vậy. Đang mở cửa thì giọng the thé kia tới gần: “Lâm Lam, cô còn dám làm tuyên truyền nữa hả? Ở nhà mà dạy con đi”

Lâm Lam chỉ thấy Lưu Xuân Phương nghiêm mặt kéo một đứa bé hướng về phía cô. Ơ, bông hoa trắng nhỏ cũng có lúc thành mụ dạ xoa cơ hả?

Lâm Lam: “Cô bị động kinh à?”

Lưu Xuân Phương giận đến đỏ cả mắt: “Cô nhìn, cô nhìn Thiết Đầu của tôi bị đánh đi” – nói rồi đem con mình đẩy về phía trước – “Nhìn cho kỹ đi”

Lâm Lam trầm mặt: “Cô bị bệnh hay đùa? Tôi vừa về tới nhà, lúc nào lại giơ tay đánh con cô vậy?”

Lưu Xuân Phương bắt đầu gạt lệ: “Cô không đánh, cô xui Đại Vượng nhà cô đánh con tôi. Cô nói đi, Đại Vượng nhà cô hư hỏng như vậy, còn nhỏ tuổi đã muốn giết người rồi?”

“Câm mồm” – Lâm Lam nổi giận gầm lên một tiếng, bà điên động kinh có thể động kinh, không có chuyện gì mà dám bôi đen con bà đây là thiếu đánh đấy nhá?

Lưu Xuân Phương bị Lâm Lam dọa sợ, nín bặt một lúc lại bắt đầu thút thít. Lúc này trong đám người phụ nữ xem náo nhiệt có người hô: “Đại Vượng cùng Thiết Đầu đánh nhau đó, Thiết Đầu lớn hơn hai tuổi lại còn cao hơn nửa cái đầu mà kết quả bị Đại Vượng đánh cho lăn lộn trên mặt đất”

“Đại Vượng này phải quản kỹ đi thôi, cả ngày lỗ mũi hướng lên trời, không có thể thống gì cả, không phải đánh đứa này sẽ là mắng đứa kia” – Triệu Quế Liên cũng tham gia náo nhiệt.

Lâm Lam nhíu mày trừng trở về: “Đại Vượng nhà tôi ngày ngày đi học, không bao giờ dám trốn, nó đánh chị hay là mắng chị? Đánh mắng lúc nào ở đâu nói đi xem nào?”

Trong cái thôn này ai chẳng biết Lâm Lam nổi danh là chúa đanh đá, chẳng những đánh được mắng cũng được, còn có chồng là trưởng công an che chở, mà lại còn làm tuyên truyền nữa, không ít người quan tâm đâu. Lưu Xuân Phương thấy vậy lại khóc lóc: “Dù sao Đại Vượng cũng đánh Thiết Đầu nhà chúng ta, cô nhìn vết thương đi, miệng chảy máu, mũi chảy máu, sống mũi lệch, cái gáy cũng trầy hu hu hu….”

Lâm Lam nhìn thoáng qua Thiết Đầu quả nhiên thằng bé này có chút thê thảm không nỡ nhìn thẳng, Thiết Đầu bị đánh thành đầu heo luôn, cái bao trên đầu quá ư là chói mắt người rồi.

Đại Vượng vốn là chú bé gấu, trong cuộc sống rất ít đánh nhau, ít nhất là sau khi đi học chưa đánh nhau lần nào. Sao lần này lại đánh nhau chứ? Cô vẫn luôn dạy nhóc cho dù có mâu thuẫn với người cũng phải phân rõ phải trái, nếu như đối phương không nói lý lẽ thì đi tìm thầy giáo, cán bộ xử trí cho, không thể động thủ đánh người được. Vì vậy cô hỏi Thiết Đầu: “Bé con, vì sao Đại Vượng lại đánh cháu?”

Thiết Đầu khóc huhu, Đại Vượng đánh nó còn bắt nó nói vì sao à? Lưu Xuân Phương oán hận nói: “Còn cái gì nữa, Đại Vượng nhà các người cả ngày rảnh rỗi muốn làm bá vương, coi ai cũng không ra gì, còn không phải là Thiết Đầu nhà chúng tôi không nghe lời nó sai khiến à?”

Lâm Lam nhướng mày: “Tôi thấy không phải vậy, Đại Vượng nhà chúng tôi mặc dù thích làm bá vương, nhưng cũng không phải vô lý đánh người nhé”.

Cô vừa nói vậy, tại chỗ có mấy người phụ nữ nhà có con sớm bị Đại Vượng thu thập phục tùng, giờ giống thiên lôi Đại Vượng sai đâu làm đấy, không biết tại sao lại cảm thấy đắc ý vì điều này. Giống như là bị Đại Vượng đánh cho không đứng nổi chính là có vấn đề, con mình không bị đánh nghĩa là con mình không vấn đề gì cả. Tự dưng lại cảm thấy tự hào.

Lưu Xuân Phương tức gần chết, chỉ trích Lâm Lam xảo biện nói láo.

Lâm Lam không nhịn được liền nói: “Đến đây, nói rõ coi. Thiết Đầu, cháu nói lời thật, tại sao Đại Vượng đánh cháu?” – thấy Thiết Đầu không muốn nói liền bồi thêm – “Chỗ này cô có một hào tiền, cháu nói thật thì cô cho cháu”.

Thiết Đầu có vẻ động lòng. Lưu Xuân Phương mắng lớn: “Cái này là cô đang hối lộ, dụ dỗ trẻ con đấy”


Thiết Đầu cầm tiền đoạt lấy, nói một hơi dài: “Tiểu Búa tử đánh Tiểu Vượng, đem kèn harmonica của Tiểu Vượng vùi vào cát, Đại Vượng biết liền muốn đánh nó. Nhưng lại bảo Tiểu Búa quá nhỏ, em trai phạm sai lầm là do anh trai không quản tốt, liền đánh cháu. Huhuhu, cháu oan mà, Búa nó có bao giờ nghe lời cháu, tại sao lại đánh cháu?”

Lưu Xuân Phương liền chỉ vào Thiết Đầu mà nói: “Mày, cái đồ côn đồ cắc ké, vì một hào tiền bán rẻ lương tâm hả?”

Lâm Lam lạnh lùng nói: “Lưu Xuân Phương, cô không làm rõ chuyện liền tới hỏi tội tôi. Hiện giờ tôi chưa xong với cô đâu, giờ tôi mới biết tại sao Tiểu Vượng nhà tôi hai ngày nay đều ủ rũ buồn rầu, không ngờ Búa nhà cô lại bắt nạt nó đấy” – nói rồi cô tóm cổ tay Lưu Xuân Phương lôi đi – “Đi, chúng ta đi tìm Đại đội trưởng phân xử”

Chuyện như vậy chỉ cần tìm chủ nhiệm Trì Đàm cùng chủ nhiệm hội phụ nữ là được, nhưng cô có quan hệ tốt với bọn họ như vậy, Lưu Xuân Phương sẽ không phục. Như vậy thì đi tìm Đại đội trưởng là được chứ gì?

Đại đội trưởng đang ở cùng Hàn Vĩnh Phương nghe máy thu thanh, khi thấy người nhờ ông ta phân xử, ông sẽ cởi roi trói ngang hông xuống.

Hàn Vĩnh Phương khoát tay: “Thôi đi, đã biết chuyện gì mà lại động roi thế”

Đại đội trưởng: “Roi này tôi luôn chỉ cầm, một hồi toàn ông giơ roi quất người thôi”

Hàn Vĩnh Phương: “Ông đi mau đi”

Lâm Lam kéo Lưu Xuân Phương, Lưu Xuân Phương thì khóc lóc gào thét kêu Lâm Lam bắt nạt người. Lâm Lam nói thẳng: “Vốn là chuyện nhỏ, trẻ con đánh nhau người lớn đừng ăn hùa vào. Ai chả biết bọn nhỏ nay đánh mai lại chơi với nhau? Nhưng các người bắt nạt Tiểu Vượng con tôi thì không xong. Tiểu Vượng ít nói, chưa bao giờ đánh nhau, bị bắt nạt cũng không biết tố cáo, các người đánh thì đánh chúng ta đi, lại còn tới hỏi tội chúng ta là thế nào?”

Có đứa nhỏ nghe thấy náo nhiệt, lập tức chạy đến trường mách thầy giáo. Hàn Thanh Bình đi dạy học, nghe nói sau này sẽ dạy bọn nhỏ tập đọc, liền mang Đại Vượng và Tiểu Vượng đi cùng. Tam Vượng nhìn thấy liền chạy nhanh đi báo cho Nhị Vượng và Mạch Tuệ, mấy đứa cùng nhau chạy ra.

Hàn Thanh Bình thấy bọn nhỏ chạy đến liền xua về: “Mấy đứa nhóc đừng hóng chuyện người lớn, mau đi học đi”

Tam Vượng: “Làm sao lại là chuyện người lớn, em sẽ đi đánh thằng tiểu Búa”

Hàn Thanh Bình: “Được rồi, mấy đứa đi cùng đi” – để riêng lỡ lại đi đánh người thì khó giải quyết gớm. Bọn họ đi trên đường, lúc này đang thời gian nông nhàn nên xã viên chạy tới xem chuyện ầm ĩ, vây đám đông trong ngoài tầng tầng lớp lớp.

“ Tránh hết cả ra, đứng dạt ra hai bên, đứng bít hết lối rồi” – Đại đội trưởng giơ roi lên, xã viên lập tứng dạt sang hai bên, vây ở giữa thành hình tròn như một võ đài. Lưu Xuân Phương chỉ khóc sướt mướt, dáng vẻ người yếu đuối bị hại, rất có ý đồ làm nổi bật vẻ nanh ác đanh đá của Lâm Lam. Một lúc sau Đại Vượng Tiểu Vượng cùng mấy đứa nhóc đi theo Hàn Thanh Bình tới, Búa cùng mấy đứa nhỏ bị người đưa tới.Thôn Sơn Nhai không nhỏ, có mấy trăm gia đình, nên thường chia thành các cụm dân nhỏ. Không chỉ người lớn xã viên tụ thành nhóm theo cụm dân, bọn nhóc cũng tụ tập chia tổ/ Bởi vì ân oán cá nhân, cho nên Triệu Quế Hương Triệu Quế Liên cùng với Lưu Xuân Phương là một nhóm, quan hệ với Lâm Lam bình thường, thậm chí có thể nói trở mặt. Đội trưởng vung roi thì chân tướng liền lộ, không ai không sợ cây roi này. Hơn nữa Thiết Đầu, Búa đều là lũ nhóc con, tham dự vụ này còn có sự tiếp tay của những đứa trẻ khác, căn bản không cần tốn sức lại làm được luôn.

Búa và Tam Vượng tuổi sàn sàn nhau, hàng ngày mang theo một đám cùng tuổi, bọn nhóc không thích học, tuổi còn nhỏ chưa phải làm việc nhà, chỉ đi xung quanh quậy phá banh làng xóm. Không nhổ trộm củ cải nhà người ta, thì chính là đạp bẹp cải trắng nhà họ, lại còn muốn chọc gà đánh trẻ con nhà người ta.

Tiểu Vượng lớn lên đẹp mắt, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, mắt đeo kính cận lại biết thổi harmonica, nhìn qua đã khác bọn nhóc bình thường, bọn nhóc đầu tiên tò mò, xong nghe người nhà nói đó là một thằng bé ngu ngốc thì lại bắt đầu khinh bỉ. Còn một lý do nữa là bé gái đều thích đi theo Tiểu Vượng chơi đùa, Búa thấy vậy liền ghen tị, không chịu nổi liền quấy rối. Bọn nhóc nghĩ rằng bé gái đó không thích chơi với chúng là do Tiểu Vượng giở trò, trông Tiểu Vượng quá sạch sẽ thì lại nghĩ là chê bọn chúng bẩn thỉu, nhìn Tiểu Vượng thổi kèn harmonica thì cảm thấy giả vờ thanh cao học người thành phố. Thế là bọn chúng chặn đường Tiểu Vượng, đẩy thằng bé ngã, cướp kèn harmonica rồi nhét cát vào, uy hiếp Tiểu Vượng không được mách người lớn, nếu tố cáo thì sẽ buộc trim không cho đi vệ sinh. Bọn chúng cảnh cáo nếu đi tìm người lớn mách tội chính là kẻ xấu, bị cạo đầu nham nhở âm dương, lại bị tụt quần bêu trên đường. Tiểu Vượng thì đơn thuần hơn nhưng cũng bướng bỉnh hơn những đứa trẻ khác, nếu đã gật đầu nhận không mách thì sẽ không mách, cũng không cầu xin tha thứ, không khóc khi bị đánh, sau này có thể tránh liền tránh. Nhưng hết lần này đến lần khác bọn nhóc bắt nạt thành nghiện, lấy đó làm vui, luôn truy lùng bắt Tiểu Vượng để bắt nạt. Kết quả bị Lâm Lam phát hiện liền hỏi bọn nhỏ, bọn nhỏ không biết nhưng Đại Vượng để ý liền bảo Trụ Tử đi hỏi thăm một chút, không lâu sau thì có kết quả. Sau đó Đại Vượng đi tìm Búa tính sổ, mặc dù Búa là đứa bé đầu gấu nhưng mới chỉ sáu bảy tuổi, sao có thể là đối thủ của Đại Vượng, bị Đại Vượng đạp một cái ngã lăn. Đại Vượng cũng không bao giờ đánh đập những đứa nhỏ tuổi hơn mình, vì nhóc cảm thấy đó là ỷ lớn bắt nạt nhỏ. Không đập được em nhỏ, thì phải tìm anh của nó là Thiết Đầu.

“Em mày đánh em tao, tao là anh sẽ đánh mày”- em trai làm sai anh trai chịu đòn, Đại Vượng thấy vô cùng hợp lý.

Thiết Đầu ỷ mình to hơn Đại Vượng, tự nhiên là không đồng ý, thế là hai đứa đánh nhau. Đại Vượng vốn liều, lại táo bạo, không sợ đau, sau khi bị Hàn Thanh Tùng huấn luyện thì học được vài chiêu thức, Đại Vượng như thế thì Thiết Đầu sao có thể là đối thủ? Chẳng những có thể đem Thiết Đầu đánh cho răng rơi đầy đất, cuối cùng còn sờ mó đầu người ta hỏi một câu: “Đầu chú mày làm từ sắt (thiết) hả? Thử chút xem có cứng không?”

Đại Vượng cầm tảng đá gõ, làm cho Thiết Đầu sợ hãi gào khóc thảm thiết, cuối cùng Đại Vượng ném tảng đá, dùng đầu mình giộng vào đầu Thiết Đầu khiến cho đầu nó sưng lên một cục to. Đại Vượng cười khẩy: “Đầu sắt cái rắm thúi á! Mềm như cái bô”

Lưu Xuân Phương biết cả quá trình con mình bị đánh liền khóc gào thảm thiết, đầu con mình bị nói thành cái bô không phải do Lâm Lam dạy thì ai chứ? Người khác thì cảm thấy buồn cười. Trong đám người xem náo nhiệt có hai chị em nhà Triệu Quế Hương, không nghĩ tới mình đi hóng chuyện mà còn bị vả vào mặt, liền giận run người, gào lớn là Lâm Lam dựa thế bắt nạt người yếu thế.

Đại đội trưởng chỉ vào đám người Lưu Xuân Phương: “Nhìn các cô đi, cả ngày chỉ làm rộn, chỉ hớt những chuyện hư hỏng không làm chuyện gì đứng đắn cả? Lâm Lam người ta còn phải thực hiện tuyên truyền làm gì có thời gian quản chuyện này? Còn cháu nữa?”

Ông chỉ vào Búa, Búa bị dọa sợ khóc ầm lên, nó sợ bị đánh bằng roi. Đại đội trưởng: “Cháu khóc cái gì? Lúc cháu bắt nạt Tiểu Vượng nhà người ta có sợ không hả?”

Búa ủy khuất nói: “Tiểu Vượng sẽ không mách người lớn” – nó bị Đại Vượng đạp cho một cái đang bị đau đi tập tễnh đây này.

Tam Vượng phun nước bọt: “Sau này thấy mày một lần tao sẽ đánh mày một lần”

Búa khóc thảm thiết hơn như bị tủi thân: “Tao chỉ trêu chọc Tiểu Vượng cho vui thôi mà”

“Ừ, sau này bọn tao thấy mày cũng sẽ chỉ trêu-cho-vui thôi nhé? Chờ đấy”

Búa bị đe dọa vậy còn sợ khóc ầm lên. Đại đội trưởng cũng không nói gì. Lâm Lam lại không nghĩ tha cho thằng nhóc con này nhanh như vậy: “Búa, cháu biết tiểu JJ bị buộc lại sẽ có hình dạng gì không?”

Búa vẻ mặt buồn tủi khóc nức nở, lắc đầu một cái.

“Thôn Quách Gia phía tây, có chị gái nhà nọ sợ em trai đái dầm liền bắt em mình lấy dây trói tiểu JJ lại, kết quả đem em mình nhịn tiểu tới chết, chuyện này đã nghe chưa?” – Lâm Lam tàn nhẫn nói.

Chuyện này cũng đã truyền tới thôn Sơn Nhai, ai cũng nghe nói còn thêm dầu mỡ mắm muối thành nhiều bản. Trẻ con cũng bị người lớn đem chuyện này hù dọa. Lâm Lam nhìn thấy Búa dám dùng cái này đến dọa Tiểu Vượng, chứng tỏ bọn chúng có ý đồ muốn làm vậy với Tiểu Vượng. Trẻ con không hiểu chuyện, không biết chính là ngu dốt kiếm đường chết, vì bọn chúng không biết hậu quả nghiêm trọng tới mức nào. Nếu như không cho bọn nhóc đấy nhớ lâu thì sẽ có hậu quả khó tưởng tượng được.

Lâm Lam lạnh lùng nói: “Trẻ con đánh nhau coi như xong, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, biết sai sẽ sửa không vấn đề gì. Nhưng mà kèn harmonica của con tôi bị làm hỏng, phải đền”

Đại đội trưởng gật đầu: “Phải đền”.

Lưu Xuân Phương nước mắt như mưa, gào lên: “Tại sao lại bắt nhà tôi đền? Tiền nhà tôi cũng không phải gió lớn thổi tới là có nhé”

Lâm Lam lạnh lùng: “Cái kèn harmonica bốn hào tám một cái, nhưng phải đi vào huyện còn phải đi xe đạp phải tốn thời gian, nhà cô phải đền nhà tôi hai đồng tiền. Thiếu hai đồng này cô không xong với tôi đâu”

Hai đồng tiền đủ cho Lưu Xuân Phương tiếc rẻ, liền đánh Búa, Búa sẽ nhớ nỗi đau này.

Lưu Xuân Phương khóc ngồi ăn vạ dưới đất: “Khi dễ người nghèo a, bắt nạt người nghèo a”

Những người khác cũng bàn luận xôn xao, cảm thấy Lâm Lam công phu sư tử đớp tiền, chính là đang yêu sách hạch tiền.

“Nhà cô có xe cô tự đi mua thêm lần nữa có sao” – có người rỉ tai.

Lâm Lam hừ một tiếng: “Vô ý gây thiệt hại đồ của người khác sẽ phải bồi thường nguyên giá, cố ý phá hoại tài sản của người khác phải đền gấp đôi, đây là trừng phạt. Không phạt làm sao nhớ lâu được? Nhớ lâu mới biết xót của, sau này không dám tái phạm nữa?”

Hàn Thanh Tùng có thời gian đi vào huyện thành thì phải chịu bỏ tiền ra mua lại kèn còn Búa thì không bị phạt chắc? Không đền cũng được thôi, thế thì tính toán các nợ khác. Cuối cùng đại đội trưởng đành xin ý kiến Hàn Vĩnh Phương.

Hàn Vĩnh Phương nghe người ta truyền đạt lại liền suy ngẫm rồi trả lời: “Cố ý hủy hoại tài sản của người ta, thì phải bồi thường cho tới khi người ta hài lòng. Mẹ Đại Vượng đâu có muốn nhiều? Hai đồng là hợp lý”

Bí thư chi bộ nói như vậy là hợp lý, đại đội trưởng cho Lưu Xuân Phương hai lựa chọn, hoặc đền tiền hoặc đại đội trừ công điểm, đây chính là thủ đoạn chính của cán bộ đại đội điều hòa mâu thuẫn.

Lưu Xuân Phương không còn cách nào, không còn lựa chọn nào khác đành đền Lâm Lam hai đồng tiền. Thiết Đầu giữ một ít tiền trong túi quần tuyệt đối không lấy ra. Lâm Lam cũng không quản việc nó muốn gì, nhưng mà thằng nhóc này thấy Lâm Lam giảng dạy có lý vô cùng. Mẹ nhóc mà biết chắc là sẽ đánh chết nhóc mất.

Lưu Xuân Phương không nuốt trôi cơn nghẹn tức kia liền kéo con mình là Thiết Đầu: “Đi, đi công xã tố cáo, nhất định phải phơi bày sự nanh ác đanh đá của mụ đàn bà kia, để cho Hàn cục trưởng và cả công an xã biết hết”

Cô ta dấm dúi lôi kéo Thiết Đầu đi công xã.

Hàn Thanh Tùng ở công xã đang duyệt một tập tài liệu, sau đó viết cho đồng chí chiến hữu nhờ mua thuốc bắc gửi qua đây. Lúc này Tôn Trác Văn dẫn Lưu Xuân Phương và Thiết Đầu đi vào: “Hàn cục, người trong nhà anh tìm tới”

Vừa vào trong, Lưu Xuân Phương lại bắt đầu rớt nước mắt: “Anh Thanh Tùng~”

Hàn Thanh Tùng nhíu đôi mày rậm, lạnh lùng nói: “Cô là ai? Đừng có mà gọi lung tung”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận