Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Edit: Hà My

Beta: Tiểu Tuyền

Cô cả Hàn rốt cuộc cũng không thực hiện được ý đồ, cuối năm bắt đầu bận rộn cũng không đưa con đến ở, Mãn Hàng trực tiếp sợ đến nhà bà ngoại cũng không muốn đến, sợ gặp cậu Ba của nó.

Hàn Kim Ngọc về sau lại đi thị trấn một lần để tìm Tôn Yếu Võ.

Tôn Yếu Võ uyển chuyển mà tỏ vẻ anh ta không giải quyết được vấn đề công việc và hộ khẩu cho Hàn Kim Ngọc, cho dù kết hôn cô vẫn còn hộ khẩu nông thôn, không có đơn vị công tác, liên quan đến phân phối lương thực cũng không chuyển được, cô ta vẫn chỉ có thể ăn ở nhà mẹ đẻ, anh ta căn bản không có dư thừa khẩu phần lương thực để nuôi cô.

Hàn Kim Ngọc chỉ phải thôi, tìm cơ hội xem mắt khác.

Có thể trải qua chuyện Tôn Yếu Võ, không biết như thế nào, nguyên bản còn có mấy thanh niên xếp hàng muốn thân cận với cô ta đột nhiên mai danh ẩn tích, nhao nhao biểu thị đã có người phù hợp, không muốn gặp mặt cô ta.

Hàn Kim Ngọc tức giận muốn chết, thực sự không có biện pháp.

Cuối cùng bà Hàn sai người, nhìn xem có thể tìm người trên công xã, không đi vào trị trấn được, đi công xã cũng được a.

Dù sao so với ở lại đại đội trồng trọt ăn công điểm tốt hơn.

Có người đồng ý giới thiệu cho cô ta quay đầu lại thì không có tin tức gì, hơn phân nửa người sẽ cười tủm tỉm mà nói cái gì mà “Thằng Ba nhà bà không phải là cục trưởng sao, quen biết bao nhiêu chàng trai tuổi trẻ tài cao a, bảo cậu ta an bài, còn không phải quá dễ dàng sao?”

Dù sao cũng không dễ dàng như vậy.

Lúc này Hàn Kim Ngọc từ cái bánh thơm ngon bị tranh giành biến thành trắc trở, chứng tỏ nếu như Hàn Thanh Tùng không giúp đỡ, cô phải tìm người nông thôn, sao cô ta có thể can tâm?

Cô ta lại không muốn ở nông thôn làm ruộng!

Cô ta ầm ĩ đòi Bà Hàn gây áp lực cho Hàn Thanh Tùng, bắt anh ba đứng ra giải quyết, Bà Hàn cũng tính toán, nhìn thời điểm phù hợp, sẽ nói với thằng Ba.

Đáng tiếc Hàn Thanh Tùng bận rộn quá, từ sáng sớm đến tối muộn không thấy được người, cho dù lúc về nhà, vợ con còn chưa gặp được mấy lần, làm sao có thể quản việc của Hàn Kim Ngọc.

Mà công việc của Lâm Lam cũng bận rộn.

Cuối năm Tết đến, tất cả đại đội đều nghĩ đến phúc lợi cho xã viên, bình thường không nỡ xài, hiện tại lại muốn mời đội tuyên truyền đi tuyên truyền, cho nên hai vợ chồng lúc này chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nếu có thời gian gặp mặt phải tranh thủ ở cùng nhau, đâu cũng không đi.

Lâm Lam mang theo đội tuyên truyền đi tuyên truyền bốn phía, còn được công xã mời đi qua trao đổi hai lần, lấy được một cái cờ đỏ danh xưng đội tuyên truyền, được hai tờ giấy khen, trở về dán ở đại đội Lý Đặc rất khí phái. Tất nhiên được thưởng không ít, trừ thức ăn còn lại là văn phòng phẩm và vật dụng hàng ngày. Dù sao Lâm Lam đã từng nói, nếu như mời đến trước phải cho đồ đạc không, không có đồ đạc thì không đi.

Giữa mùa đông đấy, trừ phi là đại đội của mình, ai đi tuyên truyền miễn phí cho người khác hả?

Cũng không phải ăn no rỗi việc.

Cứ bận rộn như vậy cho đến cuối năm, Lâm Lam rốt cục nhẹ nhàng một chút.

Cô gom lại phiếu công nghiệp đi đến chỗ cung tiêu xã mua một cái nồi sắt mới, lại mua nguyên bộ ống bễ (ống gió) mới ở đó.

Như vậy trong nhà liền có hai bộ nồi, không cần giống như trước đây vì nhóm lửa hai cái giường mà phiền toái đem nồi và ống bễ dọn đi.

Hàn Thanh Bình thương lượng với đại đội một chút, cuối năm nay tổ chức cuộc thi cuối kỳ, sau đó nghỉ ngơi, đợi đến 15 công bố thành tích chính thức nghỉ Tết, qua 15 tháng giêng đi học lại.

Kỳ thật bước vào tháng chạp, đi học trên trường nhẹ nhõm rất nhiều, sáng sớm từ 8h đến hơn 3h buổi chiều, trong trường học ngoại trừ học ít chữ liền ca hát, kể chuyện xưa, trôi qua rất thú vị.

Cuối năm trước phần lớn cũng thế này, Lâm Lam chuẩn bị sớm một chút, đem xương sườn, thịt lợn, trứng chuẩn bị xong, buổi tối muốn làm một bàn thức ăn phong phú khao bọn nhỏ.

Sườn xào chua ngọt, rau xào thịt, canh dưa muối trứng hoa, trứng tráng rau hẹ, rau cải xôi đậu hủ, bánh phở nấu nấm thịt, miến cải trắng… Lâm Lam nghiêm túc đem thực đơn viết xuống, tuy nhiên trong nhà không nhiều thịt lắm, có thể làm một nồi, cô không chê phiền toái mà làm nhiều mấy thứ, chủng loại nhiều bọn nhỏ mới thấy phong phú.

Suy nghĩ danh sách thức ăn ngon, Lâm Lam chuẩn bị thêm một ít văn phòng phẩm để ở trong một cái hộp. Đây là đồ cô tích góp từng ly từng tý một xuống đấy, cầm một ít cho Hàn Thanh Bình đem đến trường làm phần thưởng chia cho học sinh giỏi, mấy cái tốt nhất ban thưởng cho con mình.

Một cây bút máy không tồi, cái túi xách quân dụng cũ của Hàn Thanh Tùng, một bản bút ký, mười cái bảng viết chữ, một ít bút chì.

Trước kia cô đã từng nói với bọn nhỏ qua cuộc thi cuối kỳ cô muốn phát thưởng, trước lấy ra dụ bọn nhỏ, công bố thành tích mới phát.

Lúc Lâm Lam đang bận rộn, bọn nhỏ trước sau về nhà.

Lúc này về nhà trước là Mạch Tuệ Nhị Vượng và Tiểu Vượng.

Lâm Lam chào hỏi bọn nhỏ, sau đó nhìn Tam Vượng và Đại Vượng đằng sau, Đại Vượng ngược lại như bình thường, Tam Vượng thì không được, cụp đầu xuống, một bộ quả cà bẹp.

“Ai nha, anh Ba nhỏ, con bị ai đánh hả?” Lâm Lam vui vẻ cười không ngừng, xem ra thi không tốt a.

Bộ dạng Tam Vượng mặt ủ mày chau, “Mẹ, mẹ nói xem tại sao phải đi thi? Đến trường thì đến trường, không phải chỉ đọc sách biết chữ sao? Thi là có ý gì? Ai phát minh ra cuộc thi? Có xấu hay không? Thi có cái gì tốt, kiểm tra không tốt thì phải làm sao? Giày vò vớ vẩn.”

Mọi người nghe thằng bé nói đến cười rộ lên.

Mạch Tuệ trêu ghẹo nó, “Nếu em kiểm tra đứng nhất, đảm bảo em không nói như vậy. Không kiểm tra, ai biết được em học có tốt hay không? Ai học tốt nhất?”

Tam Vượng liếc con bé một cái, “Biết rõ chị học tốt nhất rồi, khoe khoang.”

Mạch Tuệ rất đắc ý, “Mẹ nói có phát thưởng đấy, chị là tình thế bắt buộc!”

Lâm Lam công bố phần thưởng, ngoại trừ các loại bút, túi xách… cô nói: “Top 3 của lớp thưởng mỗi đứa 5 hào, chỉ cần không phải đếm ngược 5 tên, một đứa thưởng 2 hào.”

Năm hào tiền cũng rất nhiều đấy, có thể mua hai quyển sách. Mạch Tuệ  và Nhị Vượng lập tức vui mừng hoan hô, Nhị Vượng mặc dù không giỏi như Mạch Tuệ, ở trong lớp cũng là top 3, khẳng định có phần thưởng.

Đại Vượng bên ngoài biểu lộ không sao cả, nhưng khóe môi nhếch lên cũng tiết lộ nội tâm thằng bé đang khẩn trương.

Tam Vượng rất muốn, túi sách, bút máy, tiền nó đều mơ ướ!

Không biết khí phái bao nhiêu đâu, đến phòng học lấy ra một cái, tròng mắt các học sinh đều phải hâm mộ rớt ra.

Trong lòng đắc ý khỏi phải nói.

Đáng tiếc, thành tích của nó rối tinh rối mù, lại không cam lòng, nên lừa dối Lâm Lam, “Mẹ, lớp học cũng có giải đặc biệt, giải nhì, giải ba, con có phải cũng có hay không a?”

Lâm Lam liếc thằng bé một cái, “Ah, một giải đặc biệt, một giải nhì, một giải ba, vậy cũng không tới phiên con ah.”

Tam Vượng: “Giải nhì hai người, giải ba phải ba người mới được ah.”

Nhị Vượng cười nó “Cái này tốt, nhân số nhà chúng ta không đủ, còn phải tăng thêm người.”

Tất cả mọi người cười rộ lên, ngay cả Tiểu Vượng từ trước đến nay yên tĩnh cũng cười ha ha.

Hiện tại bé cũng đi học rồi, ngoại trừ học âm nhạc cùng Hoắc Duyên, thời gian khác thì ngồi cạnh chị và anh hai đi học.

Tuy học muộn, nhưng kiến thức văn toán lớp một, bé học được sơ sơ.

Theo lời nói của Mạch Tuệ, khẳng định hơn anh Ba nhỏ đấy.

Tam Vượng thì một mực gạt Tiểu Vượng đừng đến trường, đến trường cũng đừng đi thi, mọi người hiểu ý nó, bởi vì trước kia nó nhỏ nhất, học tập chênh lệch cũng không có gì, mẹ không so đo. Nhưng bây giờ có em trai để so sánh, cái này mới thật mất mặt.

Tiểu Vượng cũng học an ủi anh trai, “Em không giỏi ghi nhớ.”

Nhưng mà Tam Vượng cũng không có được an ủi.

Tam Vượng nhìn bọn họ vui cười, mình cũng bị cuốn hút mà cười hắc hắc, “Mọi người cảm thấy em không lấy được phần thưởng, em không ngại đoạt với mọi người. Anh hai chị hai muốn như vậy, Tiểu Vượng cũng trông mà thèm đây này. Em như vậy gọi là Khổng Dung để mận trên cây.”

Mạch Tuệ: “Khổng Dung nhường lê! Em đừng dạy hư Tiểu Vượng.”

Tam Vượng: “Em biết là Khổng Dung để lại lê… Ai, em giống như Khổng Dung vậy, không thích ăn lê.”

Mọi người: “…”

Nhị Vượng: “Chỗ nào có lê, chúng ta ăn đi.”

Bọn họ lại đi cướp lê ăn, trong lúc nhất thời trong nhà không ngừng quanh quẩn tiếng cười đùa.

Trên mặt Lâm Lam treo nụ cười hiền lành như của mẹ già, cô ở nhà, căn nhà lộ ra vẻ quạnh quẽ, bọn nhỏ vừa về đến nhà, cái nhà ở này không đủ để bọn nhỏ làm ầm ĩ, náo nhiệt như một đoàn kịch nhỏ.

Lâm Lam nhìn sắc trời, Đại Vượng mang theo đám em trai đi giày vò, để lại Mạch Tuệ hỗ trợ nấu cơm, “Mẹ nhờ bác cả gái xếp hàng cho rồi, hiện tại hẳn gần đến phiên mẹ rồi, các con đi thôi.”

Thời điểm lúc này trong thôn đều đi ra chỗ cối xay, từng nhà cách vài ngày xay một lần, thực tế cuối năm nhiều người cơ bản đều phải xếp hàng. Lâm Lam trước nhìn Trương Thái xay, lại nhờ cô xếp hàng, hiện tại sắp đến lượt cô.

Mạch Tuệ nói: “Mẹ, để cho Nhị Vượng giúp mẹ nấu cơm, con đi xay cho.”

Lâm Lam suy nghĩ cũng được, “Các con đi xem tiểu đội nào có con lừa nhàn rỗi, đi mượn lừa đẩy đi.”

Tam Vượng cười nói: “Mẹ, không phải cả ngày mẹ nói anh Cả con là con lừa sao? Còn mượn cái gì… A… Cứu mạng…” Nói còn chưa dứt lời, thằng bé đã bị Đại Vượng xách đi ra ngoài rồi.

Lâm Lam và Nhị Vượng ở trong nhà vội vàng nấu cơm.

Lúc Nhị Vượng đi lấy cỏ, sửng sốt một chút, trở lại nói: “Mẹ, sao củi nhà chúng ta như thế nào chỉ có một chút vậy?”

Lâm Lam: “…” Mẹ con lấy nhiều chứ sao.

Cô nói: “Chúng ta có hai giường đó.” Còn luôn luôn muốn ngâm tắm rửa trong bồn tắm đấy, nấu nước có thể không dùng củi đun sao.

Nhị Vượng: “Củi xem ra không đủ nha, đợi làm xong cơm con và anh Cả đi bờ sông tìm xem, chặt cành mận gai trở về chẳng hạn.”

Lâm Lam: “Mẹ nói với đại đội rồi, chúng ta mua một ít, đêm hôm khuya khoắt, các con đừng đi ra ngoài.”

Cành mận gai gần đại đội đã sớm bị người chém sạch làm rổ sọt cả rồi, ở đâu còn dư a.

Nhị Vượng không đồng ý, củi cũng phải dùng tiền, quá xa xỉ, không có cành mận gai còn có lau sậy, đi xa một chút, đi chỗ xa thôn một chút.

Hiện tại có hai bộ nồi, nấu cơm ngược lại nhanh rất nhiều, một cái nồi hầm thịt cách thủy, chưng màn thầu, luộc bột ngô, một cái nồi khác xào rau. Xào đồ ăn, sợ nguội lạnh, còn có thể đặt ở bên trên bát tô giữ nóng, chỉ chờ Hàn Thanh Tùng và bọn nhỏ trở về nhà ăn cơm.

Trời tối dần, ba đứa Đại Vượng trở về, bọn nhỏ xay hai mươi cân lúa mạch, năm trước Hàn Thanh Tùng ở nhà xay thêm một ít cao lương, bột ngô cái gì đấy.

Khoai lang mài đi thành bột khoai lang theo Lâm Lam thấy là khó ăn nhất, cho nên từ khi cô có nhiều công điểm, ra ngoài tuyên truyền có thể kiếm lương thực sau, cô tận lực ăn nhiều ngô, cao lương, gạo…, ít ăn bột khoai lang. Cô tình nguyện ăn nồi khoai lang luộc, cũng không thích ăn khoai lang chưng làm cùng hồ khoai lang, rất khó ăn, thật là thức ăn cho heo.

Nhị Vượng nhìn không thấy thời gian đến, bảo Mạch Tuệ giúp Lâm Lam nhóm lửa, thằng bé nói với Đại Vượng: “Anh Cả, chúng ta đi cắt ít bồ tử trở về đi. Cỏ nhóm lửa trong nhà không đủ rồi.”

Đại Vượng cũng không nhiều lời, đi lấy liềm đao và dây hừng, còn vào trong nhà xách bao đi ra bờ sông.

Lâm Lam lo lắng, “Ngày mai lại đi a, muộn như vậy ra bờ sông rất nguy hiểm.”

Nhị Vượng chờ không được: “Có lẽ nhà người ta cũng thiếu cỏ, ngày mai cũng muốn đi đây này.”

Cuối năm rồi, khẳng định có nhiều nhà thiếu củi đốt, nó phải tranh thủ trước lúc đó.

Hơn nữa chỗ có bồ tử đều ở bờ sông, nước cạn, thời điểm mùa đông nước đã rút, có chút nước cũng đều kết băng, căn bản không sợ.

Lâm Lam đành phải để cho bọn nhỏ đi, lại sai Tam Vượng vào trong nhà, không cho phép đi theo các anh gây phiền phức, còn dặn bọn nhỏ đi đại đội mượn xe đẩy.

Một lát sau Hàn Thanh Tùng từ bên ngoài trở về, xe đạp của anh chở cái sọt tròn trở về, bên trong có vài thứ tốt.

Lâm Lam và bọn nhỏ cùng nhau chạy ra giúp đở, cô kinh hỉ nói: “Đây là nơi nào phát hay sao?”

Hàn Thanh Tùng cầm được đồ không phải là đồ đơn vị thưởng cho hay tạ lễ.

Anh mang theo người ở cục công an cả ngày không nhà rỗi, liền có người kẹt trong kẽ nứt băng tuyết ở đập chứa nước của xã, anh liền mang người đi cứu.

Hàn Thanh Tùng đem nửa cái đầu heo cho cô, “Những cái này là đại đội Hoàng Hà cho Cục Công an tạ lễ. Mọi người phân chia một chút, cho anh nửa cái đầu heo.”

Mỗi lần chia đồ vật tất cả mọi người đều cho anh hai phần, đây là lệ cũ rồi.

Lâm Lam thật vui vẻ, đây là đồ anh quang minh chính đại có được đấy, tất nhiên muốn.

Cô xem xem, có 30 cân bột mì, 30 cân gạo, 30 cân gạo kê, có hai con gà trống, hai cân thịt heo, bốn miếng sườn sắp xếp lôi thôi.

“Sao còn có gạo vậy?” Thật sự bất ngờ.

Tới chỗ này trừ một lần ăn gạo nếp, lại chưa thấy qua gạo đây này.

Bọn nhỏ cũng rất tò mò, nhìn xem gạo và gạo nếp có gì khác nhau.

Tam Vượng nóng vội, nắm mấy hạt nhét vào miệng, nhai nhai, cảm thấy còn không ăn ngon bằng lúa mạch đâu.

Hàn Thanh Tùng giải thích cho bọn họ, hóa ra đại đội Hoàng Hà bởi vì gần sông, nguồn nước sung túc, lúc kế hoạch đại nhảy vọt thượng cấp để cho bọn họ chuyển sang thí nghiệm trồng lúa. Về sau đại bộ phận đều trồng lại cây ngô lúa mì, nhưng mà có hơn mười mẫu giữ lại.

“Không cần hiến lương thực, để lại cho bọn họ ăn, họ cho chúng ta một ít nếm thử.”

Lâm Lam cười nói: “Ngoại trừ nấu cháo, chúng ta có thể nấu gạo nếm thử cơm rồi.”

Hàn Thanh Tùng không thấy Đại Vượng Nhị Vượng, liền hỏi một câu, Lâm Lam nói cho anh biết đi cắt bồ tử rồi.

“Em bảo mai đi, Nhị Vượng sợ ngày mai bị người cắt hết, gấp vô cùng.”

Hàn Thanh Tùng liền nói đi đón bọn họ.

Chung quanh bọn họ nguồn nước hữu hạn, tổng cộng chỉ mấy con sông như vậy, bồ tử cỏ lau ven sông tất cả mọi người đều biết, anh cũng biết phải đi đâu tìm.

Chờ bọn họ trở về trời đã khuya.

Lâm Lam múc nước ấm làm cho bọn họ nhanh chóng rửa mặt rửa tay, tóc con trai ngắn thuận tiện cũng gội đầu, bên trên đều là bụi cỏ đấy.

Rửa sạch sẽ, người một nhà ngồi vây quanh trước bàn tất niên, trên bàn là đồ ăn phong phú còn nóng hầm hập.

Trừ bỏ thực đơn vài món ăn, Lâm Lam còn làm một ít khoai lang sợi, màu đỏ cam của khoai lang, màu vàng của đường tinh, bày dưới ánh đèn, sáng lấp lánh đặc biệt xinh đẹp khiến người thèm.

Tam Vượng nhìn khoai lang sợi ngào đường, liền chảy nước miếng như đối mặt với một bát thịt lớn.

Lâm Lam còn đem chai rượu cao lương lúc trước không uống hết, đổ cho Hàn Thanh Tùng một bát, chính mình đổ một chén nhỏ.

Tam Vượng: “Mẹ, cho con nếm thử đi.”

Lâm Lam: “Trẻ con không thể uống rượu. Vóc dáng con còn chưa phát triển hết đâu, đầu còn không tốt, uống rượu sẽ biến ngu ngốc. Con uống nước đường a.”

Bọn nhỏ cũng có uống, là Lâm Lam chính mình nấu nước đường sơn tra, chua chua ngọt ngọt, mỗi người một chén.

Lâm Lam giơ lên chung rượu của mình: “Mời Hàn cục trưởng nói chuyện.”

Bọn nhỏ sôi nổi nâng chén lên, cười ha hả: “Hàn cục trưởng nói chuyện.”

Tam Vượng đặc biệt lớn tiếng, hận không thể đứng ở trên ghế cao bằng nó.

Hàn Thanh Tùng mặt mày mang theo ý cười, bưng bát rượu chạm chạm cái chén nhỏ của Lâm Lam, “Chuyện công tác của nhà chúng ta đều giao cho đồng chí Lâm Lam.”

Nhị Vượng liền cười: “Mời Lâm phó cục trưởng nói chuyện.”

Lâm Lam thiếu chút nữa bị nước miếng sặc, xua xua tay, “Đừng nói bừa.”

“Đội trưởng tuyên truyền Lâm.” Mạch Tuệ thay đổi cách xưng hô.

Tam Vượng vỗ tay bùm bùm, “Hoan nghênh hoan nghênh!”

Tiểu Vượng giơ nắm tay nhỏ lên, “chào đội trưởng Lâm”

Lâm Lam bị bọn họ làm cho cười đau bụng, hắng giọng một cái, “Vậy mẹ nói vài câu. Thứ nhất, cảm ơn Hàn cục trưởng làm việc vất vả, kiếm tiền lương cho các con đi học, mua quần áo cho chúng ta mặc. Thứ hai, cảm ơn anh Đại Vượng đã chăm sóc em trai em gái, giúp đỡ công việc thể lực trong nhà kiếm công điểm. Cảm ơn chị Mạch và anh hai học tập tốt lấy vinh dự, giúp mẹ nấu cơm làm việc nhà, giảm bớt gánh nặng. Cảm ơn…”

Mỗi lần cô nói đến ai đều chạm chén một chút với người đó.

Đại Vượng nhanh nhẹn liếc cô một cái liền rũ mắt xuống nhìn cốc, hiển nhiên có chút ngượng ngùng.

Nhị Vượng và Mạch Tuệ thì vui cười hớn hở mà trao đổi ánh mắt với Lâm Lam.

Đôi mắt Tam Vượng sáng lên mà ngóng trông Lâm Lam khen nó, hai tay cầm chén đều cầm không nổi.

Lâm Lam lại vòng qua thằng bé chạm một chút vào Tiểu Vượng ngồi cạnh nó “Cảm ơn anh Tiểu Vượng lạc quan tích cực, đôi mắt ngày càng tốt, biết ca hát biết Harmonica, mang âm nhạc mỹ diệu nhất cho chúng ta.”

Mặt Tiểu Vượng đều đỏ bừng, vui sướng hài lòng mà nhìn Lâm Lam, tay bé nhỏ không đủ lớn, không nhấc được cái cốc nước đường lớn kia, liền cúi đầu uống một ngụm to.

Lâm Lam lúc này mới nhìn về phía Tam Vượng.

Vốn Tam Vượng ánh sáng trên mắt đều sắp tắt, lúc này sáng rực lên tới nóc nhà.

Lâm Lam duỗi tay chạm vào ly thằng bé một chút, “Anh Ba nhỏ là hạt dẻ cười nhà ta, cần cảm ơn tinh thần tự hy sinh của con, mang vui sướng cho cả nhà chúng ta.”

Tam Vượng cao hứng, cười ha ha, “Mẹ, con nói với mẹ, nếu mẹ phát tiền lương cho con, con còn nhiều chuyện cười nữa đâu.”

Lâm Lam:….. Mẹ không cho con cơ hội lên mặt đâu

“Được rồi, mọi người ăn thôi.”

Cánh tay Hàn Thanh Tùng duỗi về phía cô, Lâm Lam liền đem cốc rượu nhỏ của mình cụng với anh một chút.

Học bộ dạng của người lớn trên bàn tiệc là con trai thích nhất.

“Đừng cụng ly nhau, trong chốc lát nước ngọt sẽ rơi vào đồ ăn.” Lâm Lam nhắc nhỏ Tam Vượng.

Vì thế bọn nhỏ vùi đầu dùng bữa, sườn heo chua ngọt, khoai lang sợi, rau hẹ xào trứng là được hoan nghênh nhất, Hàn Thanh Tùng thì thích nhất thịt xào có tý ớt, Tiểu Vượng Mạch Tuệ trừ bỏ thịt còn thích ăn rau chân vịt đậu hủ.

Sườn heo chua ngọt sắc chua ngọt ngon miệng, chất thịt non mềm, vị no vừa đủ độ, Lâm Lam cảm thấy đây chính là sườn heo chua ngọt ngon nhất mà mình từng làm.

Quả nhiên chỉ cần dụng tâm, không có cơm nhà nào là làm không tốt.

Cô uống một ngụm rượu, cay đến mức mặt đều nhăn lại, bưng cho Tiểu Vượng trêu hắn: “Con trai nhỏ con uống thử xem.”

Tiểu Vượng che miệng cười, lắc đầu.

Tam Vượng gấp gáp: “Mẹ, con nếm thử, con nếm thử.”

Lâm Lam liền nói bừa chuyện xưa hù dọa thằng bé, nhà ai có cụ ông, thích uống rượu, lúc nhìn cháu nội liền lấy cái đũa chấm cho cháu nội nếm thử mùi rượu, chờ ba bốn tuổi liền cho uống một bình nhỏ.

“Kết quả đem đứa nhỏ uống thành con ma men nhỏ, đầu óc không phát triển thành ngu ngốc, không cưới được vợ.”

Bọn nhỏ liền cười, Mạch Tuệ: “Mẹ, mẹ mau cho em ấy uống một ngụm đi, nếu không em ấy nhất định thèm đến không ngủ được.”

Lúc này Tam Vượng không ham hố cưới vợ gì cả “Cưới vợ làm gì? Tới nhà mình đoạt thịt hả? Không muốn không muốn!”

Mọi người cười rộ lên.

Lâm Lam: “Đã nói không thể uống là không thể uống, ít nhất phải chờ lúc các con lên cấp 3 đã.”

Tam Vượng vừa nghe liền đếm đếm đầu ngón tay, còn nhiều năm như vậy sao? Xong rồi, đời này sẽ không uống được.

Xem nó như vậy cả nhà lại cười.

Lâm Lam uống không nỗi rượu trắng 48o, liền đưa cho Hàn Thanh Tùng.

Hàn Thanh Tùng nghiêng về phía trước tìm tòi, trực tiếp uống bát rượu, một ngụm uống hết, đem bát rượu đặt ở một bên.

Tam Vượng mắt nhìn chằm chằm, một bộ nóng lòng muốn thử.

Một bữa cơm ăn xong, chờ lúc rửa mặt xong đã sau 9h rưỡi.

Cũng may ngày mai không đi học, không cần làm bài tập.

Tam Vượng: “Cha, ngày mai có phải không cần tập thể dục buổi sáng hay không, đều nghỉ á.”

Hàn Thanh Tùng: “Thể dục buổi sáng cả đời không nghỉ.”

“Ha ha ha…..” Mạch Tuệ cười to nhất.

Chờ bọn nhỏ đều ngủ, Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng lên kháng cuối cùng.

Hàn Thanh Tùng uống đến hơi say, trên người nóng lên, cởi áo bông chỉ mặc áo lót bên trong.

Bởi vì hơi rượu lên mặt, hai má của anh liền hồng hồng, đỏ bừng, đôi mắt đen vốn thâm thúy bị rượu nhiễm sóng dục. Giờ phút này anh dựa vào tủ trên kháng, thoạt nhìn mềm mại lại lười biếng, thời điểm đôi mắt nhỏ kia nhìn qua, rất có cảm giác khiêu gợi…. Thấy thế nào cũng không phải Hàn cục trưởng lạnh lùng, nghiêm túc trước kia.

Lâm Lam lần đầu tiên nhìn thấy chồng như vậy, liền bò qua trêu chọc anh, “Ai nha, đây là thằng nhóc đẹp trai của nhà ai a, có phải đi nhầm cửa hay không?”

Hàn Thanh Tùng bắt được tay của cô, đặt ở bên môi hôn một chút, trên tay vừa dùng lực liền kéo cô lại gần hơn, ánh mắt khóa trên mặt cô, giọng nói trầm thấp từ tính, “Em nghĩ là ai?”

Lâm Lam bị tiếng nói của anh trêu chọc lỗ tai tê tê dại dại, giọng điệu mềm mại nói: “…Hàn Thanh Tùng… Hàn cục trưởng….anh Ba…..anh Thanh Tùng ~~”

Một trận trời đất quay cuồng, cô liền bị đè ở trên kháng, trước mắt là gương mặt nhiễm đỏ ửng cùng sóng mắt cơ hồ muốn chảy ra, lúc anh hôn xuống cô còn nghĩ trong lòng, người này ngày thường lãnh tĩnh nghiêm túc, ngàn vạn lần đừng uống rượu, uống rượu loạn tính không phải đùa giỡn.

…..

Lâm Lam lại học được một kinh nghiệm, đừng trêu chọc những người đàn ông ngày thường thoạt nhìn rụt rè, đặc biệt lúc anh ta uống đến hơi say, thời điểm không say nhẫn nhịn nửa đời người say chuếnh choáng lẳng lơ đều câu ra ngoài.

Ngày hôm sau cô dậy muộn, cũng may bọn nhỏ không đi học, Hàn Thanh Tùng dẫn bọn nhỏ ra tập thể dục buổi sáng, Mạch Tuệ nấu cơm, chờ cô dậy vừa lúc ăn cơm.

Cuộc sống này quá, quá hủ bại.

Chỉ cần cô dậy muộn, bọn nhỏ liền cho rằng mấy ngày hôm nay cô làm việc mệt.

Lâm Lam tất nhiên ngượng ngùng giải thích, cô cũng mệt thật.

Ăn cơm sáng, Đại Vượng Nhị Vượng mang theo Tam Vượng đi cắt cỏ.

Nhị Vượng thời khắc đều có một loại cảm giác nguy cơ, sợ không có đồ ăn, sợ không có cỏ đốt.

Thằng bé nghe nhóm bần nông lúc đi học nói về lịch sử của gia đình, rất nhiều người nói mình đến mùa đông không có củi đốt sưởi ấm, có lạnh chết, có người nấu nồi bỏ dưa vào nấu, phía dưới nướng khoai lang khô, thậm chí còn có người dỡ nhà ở làm củi đốt.

Ngẫm lại đều đáng thương!

Nhị Vượng lại không muốn nhà mình như vậy, cho nên một mình thằng bé mà tìm được nơi cắt cỏ, thì tuyệt đối không khách khí.

Lâm Lam cũng không ngăn hắn, trẻ con biết suy nghĩ là chuyện tốt, để thằng bé tự đi làm đi.

Ngày hai mươi bốn quét dọn nhà cửa, cô ở nhà dẫn bọn nhỏ quét tước vệ sinh.

Nhà mới ở, tất nhiên không có gì để quét dọn, nhưng mà lau lau quét quét vẫn không tránh được.

Kết quả Đổng Hòe Hoa lại tới tìm cô, nói công xã có cuộc họp, bảo Lâm Lam cùng đi dự hợp, “Nghe nói có phát đồ gì đó.”

Vừa nghe có phát cái gì, Lâm Lam liền lau lau tay, dặn dò Mạch Tuệ hai câu bảo cô bé trông em trai, cô đi họp.

Mở họp một buổi sáng, ăn bữa cơm trưa, phát một cái khăn mặt một đôi tất bông màu trắng.

Lâm Lam vui rạo rực, con gái sớm liền muốn hai cái tất mới, vừa lúc đưa cho cô bé đã làm lễ vật đầu năm

Có điều hơi lớn, nhưng mà Mạch Tuệ thích là tốt, kệ cô bé vậy.

Chờ lúc Lâm Lam và Đổng Hòe Hoa họp xong chuẩn bị về nhà, vừa lúc đụng Hàn Thanh Tùng cùng trở về.

Nói vài câu, Hàn Thanh Tùng nói: “Cùng nhau về.”

“Anh tan tầm bây giờ?”

“Đi nông trường lấy một xe than.”

“Thật sự?” Lâm Lam nguyên bản được khăn và tất liền vui mừng rồi, lúc này lại càng vui vẻ, “Vậy Nhị Vượng sẽ mừng lắm.”

Đổng Hòe Hoa nghe nhà Lâm Lam không thiếu cỏ đốt, thật sự kinh ngạc, “Em được chia nhiều cỏ như vậy, đều đốt hết?”

Lâm Lam ngượng ngùng, cười nói: “Không đâu, nhưng mà Nhị Vượng nhà chúng em sợ không đủ đốt, đi cắt bồ tử đây này.”

Đổng Hòe Hoa hâm mộ nói: “Lâm Lam, con nhà em cũng thật hiểu chuyện. Aizz, xem mấy đứa bé nhà chị, lớn như vậy rồi chỉ biết ăn biết ngủ.”

Lâm Lam cười nói: “Nói quá rồi, mấy đứa bé nhà chị cả ngày muốn kiếm công điểm rất hiểu chuyện đó thôi.”

Trước kia lúc con nhà mình vẫn là bọn nhóc nghịch ngợm, cô nhìn con của Đổng Hòe Hoa không biết tốt bao nhiêu đâu.

Hai người tâng bốc lẫn nhau hai hiệp, ha ha cười rộ lên, sau đó ngồi xe la của Hàn Thanh Tùng về nhà.

Lâm Lam xem trên xe trừ than đá ra, còn có than củi, trong lòng vừa có ý, liền nghĩ phải làm đồ nướng cho bọn nhỏ ăn.

Chờ tới giao lộ trong thôn, Đổng Hòe Hoa nhảy xuống xe, theo chân bọn họ cáo biệt đi về nhà, Hàn Thanh Tùng vội vàng đi xe trực tiếp về nhà.

Bọn nhỏ nghe nói cha mẹ trở về, sôi nổi ra tới xem, thấy kéo một xe than đá trở về, thì vui mừng cỡ nào không cần nói.

Đặc biệt là Nhị Vượng, quả thực vui quá trời!

“Cha, cha mua than đá chỗ nào vậy a?”

Hàn Thanh Tùng: “nông trường Sơn thủy.” Anh đem hai cái sọt than củi dọn xuống dưới trước, lại lấy ra bọc đồ vật bằng báo chí đưa cho Lâm Lam, “Đây là đùi dê bọn họ cho.” Mặt khác còn có hai miếng thịt gà thịt vịt.

Đùi dê?

Lâm Lam vui vẻ, vừa định làm đồ nướng, giờ liền có thịt dê đưa tới, quá tri kỷ rồi.

Cô cười nói: “Cần phải cảm ơn chủ nhiệm Tống.”

Hàn Thanh Tùng nhìn cô một cái, “Bị anh ta sai sử mấy ngày nay, chia miếng đùi dê là chuyện đương nhiên.”

Lâm Lam lập tức sờ sờ phía sau lưng chồng “Anh Ba vất vả, anh Ba của em giúp đỡ anh ta nhiều như vậy, sao không được chia hai cái đùi dê. Ha ha.”

Một cánh tay Hàn Thanh Tùng ôm eo cô, sau đó buông ra mang túi than đá vào nhà theo bọn nhỏ.

Bọn họ đem than đá trực tiếp đặt dưới chân tường phía tây, một ít để cùng hai cái sọt than củi thì đặt ở trong phòng nam.

Lâm Lam liền đi xem cái chân dê kia, đó là một cả miếng đằng sau, còn mang theo một khối to mình dê, thịt chất phì nộn, nhìn liền biết không tệ.

“Ngày mai công bố thành tích của các con, vì chúc mừng chúng ta sẽ làm đồ nướng ăn, dư lại còn có thể làm thịt dê kho tàu.” Lâm Lam đem thịt dê đặt ở lu đông lạnh bên ngoài.

Hiện tại bên ngoài âm mười mấy độ, hiệu quả đông lạnh cực tốt.

Mùa đông mặt trời xuống núi sớm, 5 giờ nhiều liền bắt đầu tối, lúc này không có cửa kính, trong nhà liền rất tối.

Lâm Lam kêu Mạch Tuệ nhóm lửa, cô và Nhị Vượng chuẩn bị cơm chiều.

Nấu một nồi khoai lang đỏ, bên trên dùng cái nồi nhỏ chưng cơm, lại hầm một cái cải trắng trứng gà.

Mặt khác dùng hành tây quấy một bát thịt heo, đầu heo nấu đến mềm nhũn thơm nức, người ăn hiện đại có chút ngán, lúc này đều thiếu chất béo, trẻ con còn không sợ, ngược lại cảm thấy béo mà không ngán, hương thơm ngon miệng.

Hai cái nồi nấu cơm nhanh, Lâm Lam còn làm một bát canh rau chân vịt, lại dùng nấm, thịt vò viên chiên, cũng là món bọn nhỏ thập phần thích ăn.

Từ khi vào tháng chạp, cấp bậc thức ăn nhà bọn họ từ từ tăng lên, mì sợi, sủi cảo, bánh bao, xương sườn, đầu heo thịt…… Bọn nhỏ mỗi ngày vui sướng hài lòng, theo lời Tam Vượng nói, đó chính là Thần Tiên Sống.

Hiện tại lại được nhiều than đá như vậy, trong lòng Lâm Lam vui vẻ, ngày hôm sau bọn nhỏ đi trường học công bố thành tích, cô ở nhà chuẩn bị than củi nướngthịt.

Đem thịt dê cùng với miếng sườn cắt xuống dưới, có thể trực tiếp nướng rồi, còn có một ít thịt nhỏ mỡ nạc giao nhau, trước dùng muối, tương, tiêu, hành gừng, tía tô linh tinh ướp, sau đó dùng chiếc đũa hỏng tước thành que nhọn xuyên thịt, mặt khác còn cắt một ít thịt ba chỉ xuyên vào, lại xiên ít rau hẹ, tỏi cánh, đậu hủ cuốn, đáng tiếc cái này mùa không có cà tím.

Buổi chiều Hàn Thanh Tùng giúp Lâm Lam mua đậu hủ cùng đậu da trở về, sau đó liền không ra cửa, ở nhà phụ giúp cô.

Anh dựa theo yêu cầucủa Lâm Lam, ở bên ngoài trong rào phía tây dùng gạch dựng nồi và bếp giản dị ra tới, phía dưới cũng để gạch, đem than củi thiêu hồng rồi bỏ vào, mặt trên để lên một cái vỉ sắt.

Vỉ sắt là nhà ăn công xã đào thải xuống dưới, muốn bán phế phẩm, bị Hàn Thanh Tùng lấy về, vừa lúc có tác dụng.

Lửa đỏ than cháy, để xiên thịt kia lên, lập tức phát ra âm thanh dầu mỡ bị thiêu đốt xì xì, ngay sau đó liền có mùi thịt bay lên.

Lâm Lam quạt gió, “Thơm quá a, Anh Ba anh luyện tập cho tốt, về sau không làm cục trưởng nữa chúng ta liền đi bán xiên thịt nướng.”

Bàn tay lớn của Hàn Thanh Tùng nắm chặt tay cô, “Nếu mà lạnh thì đi vào phòng chờ.”

Lâm Lam lắc đầu, “Không lạnh, em đi ra ngoài cửa ngó xem, bọn nhỏ nên trở về rồi.”

Cô vừa mới đi đến cửa lớn, liền thấy Mạch Tuệ và Nhị Vượng dẫn Tiểu Vượng, ba người chạy như bay về nhà, Đại Vượng ở phía sau không nhanh không chậm, Tam Vượng gục đầu xuống đi như bị phán tử hình.

Xem ra là thi không tốt a.

Cô cười cười, tiếp được Tiểu Vượng, “Lạnh hay không a.”

Tiểu Vượng lắc đầu, đông lạnh đến mặt mũi đều hồng hồng, “Mẹ, thơm quá a!”

Mùi thịt nướng đã bay lên, Tam Vượng ở đằng sau nguyên bản sống không còn gì luyến tiếc đột nhiên ngẩng đầu, cất bước chạy về nhà, ngay cả anh Cả vẫn luôn chờ mình nó đều không rảnh lo.

Đại Vượng: “………”

Bọn nhỏ đều vây quanh ở bên cạnh Hàn Thanh Tùng, ríu rít, một chút đều không sợ gió lạnh đến xương, cái mũi ngửi mùi thơm ngào ngạt vị thịt nướng.

Lâm Lam nhìn bọn họ, ánh mắt vô cùng ôn nhu.

Người một nhà ở bên nhau, vui sướng hạnh phúc mà trôi qua cuộc sống hàng ngày, chia sẻ hạnh phúc, đồng lòng gánh cực khổ, chính là ý nghĩa nhà mà cô mong chờ.

Vì thế trời còn chưa tối, cô liền đóng cửa lớn, người một nhà một bên nướng một bên ăn, lại có bọn nhỏ nói chuyện chọc cười, thật sự sung sướng.

Bọn nhỏ là lần đầu tiên ăn thịt dê, lần đầu tiên ăn que nướng, lần đầu tiên như vậy như vậy…. Cho nên bọn họ rất vui vẻ, ấn tượng rất khắc sâu.

Mạch Tuệ và Nhị Vượng hai người giống như hát đôi đem chuyện trường học hôm nay hội báo một chút.

Hàn Thanh Bình vì khích lệ bọn nhỏ, cùng mấy cái trường học phụ cận bên cạnh liên hợp, bài thi đều giống nhau, thời gian khảo thí cũng giống nhau.

Mọi người thống nhất xếp hàng, Mạch Tuệ được liên hợp đứng thứ nhất, Nhị Vượng thứ hai, thầy giáo phát giấy khen và phần thưởng cho bọn họ.

Giấy khen là Hoắc Duyên đã sớm vẽ tốt, vô cùng xinh đẹp.

Phần thưởng chính là vở bút máy, Mạch Tuệ được mười cái bút chì mười quyển vở, Nhị Vượng năm cái.

Hai người kia tất nhiên là không có, tuy nhiên Mạch Tuệ Nhị Vượng chưa nói, hai người cũng làm bộ không nghe thấy, nhưng xem bộ dạng, rất có thể là đếm ngược!

Vì không ảnh hưởng đến không khí ăn cơm vui sướng, Lâm Lam không hỏi.

Cô cầm bánh bột ngô, màn thầu lại đây, quét tương ớt và nông tương chính mình điều chế lên trên, nướng đến mềm xốp thơm tho, kết hợp với thịt ăn rất ngon.

Mạch Tuệ và Tiểu Vượng đặc biệt thích.

Đại Vượng và Tam Vượng có chút không thích ăn, chỉ muốn ăn thịt.

Lâm Lam ăn hai xiên liền phải đổi với Hàn Thanh Tùng.

Hắn không chịu: “Bên ngoài lạnh lẽo, em vào trong nhà đi.”

Lâm Lam dựa vào chồng, “Không lạnh.” Cô cầm một xiên đã nướng tốt đặt bên miệng anh, “Anh nhanh đi ăn, rất ngon.”

Hàn Thanh Tùng cắn một miếng thịt, nhai nhai, “Có một năm bọn anh ăn dê nướng nguyên con, không có kinh nghiệm không biết nướng, hoặc là nửa sống nửa chín hoặc là liền khét.”

Bọn nhỏ tò mò, sôi nổi hỏi dê nướng nguyên con có phải rất ngon không?

Đặc biệt là Đại Vượng và Tam Vượng, đối với hai người bọn họ mà nói một tay một cái đùi gà lớn, hoặc là dùng tay xé thịt heo, đó quả thực chính là cuộc sống thần tiên.

Nhị Vượng tay trái xiên thịt, tay phải bánh bột ngô nướng, đem xiên thịt ăn luôn, “Cha, con thay cha nướng, cha và mẹ đi vào phòng ăn đi.”

Hàn Thanh Tùng liền giao cho thằng bé, dặn dò nó không làm khét, cũng đừng lật liên tục.

Nhị Vượng cười nói: “Con nhìn là biết.”

Lâm Lam có điểm tiếc nuôi: “Không có thì là, có thì ăn càng ngon.”

Bọn hỏ cũng không biết thì là là gì, sôi nổi hỏi.

Lâm Lam liền nói: “Radio nói, các con không biết à? Dân Mông Cổ chăn nuôi nướng thịt đều phải thêm thì là.”

Tam Vượng hỏi gấp cô là mùi vị gì.

Lâm Lam vừa muốn hình dung, lập tức nói: “Mẹ cũng không biết a, chưa ăn bao giờ, nhưng mà nghe thật thú vị, hình như thì là và thịt dê là tuyệt phối!”

Cái này liền khiến cho bọn nhỏ mơ ước, liền nghĩ về sau lại ăn bữa thịt nướng có thì là, từ đây một đoạn thời gian sau thì là chính là từ ngữ thần bí mang cảm giác cao lớn ở nhà bọn họ.

Một bữa thịt nướng vừa ăn vừa chơi, dùng hơn ba giờ.

Bọn họ không biết chính là, bởi vì Lâm Lam dự kiến trước một chút đóng cửa sớm, chặn lại toàn bộ bình luận tò mò của toàn thôn.

Ngoài cửa một đám lại một đám “đi ngang qua”, bọn họ nghe mùi thơm ngào ngạt của vị thịt kia, quả thực nước miếng đều phải chảy xuống mặt đất.

Bắt đầu là bọn nhỏ nhịn không được tới ngửi, sau đó người lớn cũng nhịn không được, sôi nổi suy đoán nhà Hàn cục trưởng đang ăn cái gì đâu.

Nhưng mà người ta đóng cửa lớn, bọn họ lại không dám đi gõ cửa, đều sợ hãi Hàn Thanh Tùng.

Bọn nhóc choai choai có gan lớn hơn đi cầm cái thang, đặt lên trên tường nhìn, vừa nhìn một cái thì không nhịn được, nhà Lâm Lam người ta đang ở bên trong dùng lửa nướng thịt ăn!

Cách ăn này thật là mới lạ, bọn họ trước đây chưa từng thấy qua.

Có người thấy đồ ăn mình chưa ăn qua lại có chút ghen ghét, không thiếu được muốn chua lòm nói một câu “Người đàn bà kia thật là vừa lười vừa tham ăn, ngay cả nồi đều lười dùng lười nấu, trực tiếp dùng lửa đốt ăn, thật lãng phí củi không biết bao nhiêu.”

Ngày mùa đông củi đều đốt ở dưới giường giữ ấm a, chỉ có bà vợ lười mới như vậy!

Hơn nữa trong nhà có thịt, nhà ai không phải lưu trữ một chút món ăn, hận không thể ăn cả năm? Nơi nào có thể một lần ăn luôn?

Vì thế cái mũ Lâm Lam vừa lười vừa tham ăn lại không biết tính toán sinh hoạt, giống như một cái mũ bảo hiểm bị hàn lên đầu vậy, có thể nói là mũ thiết.

Đương nhiên cũng có người ủng hộ cô giúp cô biện minh, “Người ta không ăn trộm không cướp giật, ăn cơm mình làm, mấy người quản người ta thiêu hay là nướng? Có bản lĩnh mấy người cũng nướng đi?”

Mọi người nói giỡn một lúc liền từng người về nhà đi là cơm chiều.

Ăn xong thịt nướng, bị phong mũ thiết vương Lâm Lam mang theo bọn nhỏ thu dọn một chút, đem xương cốt dầu bỏ vào cất lại, ngày mai lại nấu bát canh thịt dê uống!

Rửa mặt xong, người một nhà đều chen trên kháng tây gian.

Lâm Lam ho một tiếng, “Lúc ăn thịt nướng mẹ chưa hỏi đề tài không vui, lúc này có phải nên chủ động không nào.”

Bọn nhỏ sôi nổi đem bài thi của mình lấy ra.

Ngữ văn toán học tự nhiên của Mạch Tuệ toàn bộ đều điểm tối đa, đặc biệt là điểm 100 kia Hàn Thanh Bình viết đến rồng bay phượng múa, vừa thấy liền vui vẻ.

Nhị Vượng đứng thứ hai, tự nhiên 95 điểm, bài khác điểm tối đa.

Đại Vương ba môn đều đạt tiêu chuẩn, thật sự thực không tồi, hơn nữa toán học còn được 76 điểm đâu.

Tam Vượng…….

Lâm Lam nhíu mày, liếc mắt về phía Tam Vượng đang xỉa răng, thằng bé vừa thay răng, răng sữa dính thịt dính rất nhiều.

Bài thi của Tam Vượng a, giống như chó gặm, làm bài, lấy về nhà, có hai lần như vậy, lại còn dúm dó làm người không muốn xem.

Bài thi kia a, đen tuyền, đen tuyền…. Cô đều không nghĩ ra bài thi này sao lại đen tuyền.

Cô cơ hồ có thể tưởng tượng, lúc Tam Vượng làm bài, liền viết loạn, sau đó ngón tay sờ đầu gãi, gãi, gãi……

Thật là đề thi biết nó, nó không biết đề thi.

Ai……Đầu lớn a.

Cô duỗi tay đi lấy bài thi của Tam Vượng, Tam Vượng nhéo tay không buông, cúi đầu, bỉu môi, âm thanh như muỗi hừ hừ, “Trước…. Trước nhìn bài của Tiểu Vượng.”

Lâm Lam kinh ngạc nói: “Con trai út cũng làm bài thi sao?”

Tiểu Vượng cười đến vô cùng sáng lạn, như hiến vật quý đem bài thi đưa cho Lâm Lam.

Bề mặt bài thi sạch sẽ ngăn nắp, chỉ cần viết lên, chính là nghiêm túc chỉnh tề, sẽ không liền không.

Bên trên có chữ Hán ghép vần, chữ tuy rằng không có lực đạo quá lớn nhưng mà rất có mỹ cảm, không thể không nói đứa bé Tiểu Vượng này thật làm người thích.

Lâm Lam lại nhìn nhìn Tam Vượng, nếu không phải con ruột……….Nếu không phải có ưu điểm khác…….. Nếu không phải……..Cha mẹ nào không bất công?

“Tam Vượng a……” Lâm Lam gọi thằng bé.

Tam Vượng run run một chút, một khi kêu Tam Vượng nhất định là không có chuyện tốt.

Cũng may thịt nướng ăn no, cho dù bị đánh một trận….vậy……Cũng không thiệt.

Thằng bé nhìn trộm Hàn Thanh Tùng, vừa lúc Hàn Thanh Tùng nhìn qua, ánh mắt đen nhìn chằm chằm làm nó run lập cập, nhìn dáng vẻ thật sự không trốn qua trận này rồi?

Lâm Lam thở dài, lại thở dài, trong lòng mặc niệm cuộc đời, phải Phật hệ làm mẹ! Đặc biệt lúc con làm bài tập, kiểm tra thành tích không tốt, càng phải Phật hệ!

Tình nguyện chính mình tọa hóa cũng không thể tức giận đến bốc khói.

Tam Vượng lại nghĩ, còn không bằng ngày hôm qua ăn đồ nướng, ăn vào cũng thoải mái một chút.

Lâm Lam cuối cùng cũng chưa nói cái gì, chỉ là đem phần thưởng đều lấy tới, bút chì, sổ nhật ký cùng một đồng tiền cho Mạch Tuệ, cặp sách và sổ nhật ký thêm một đồng tiền cho Nhị Vượng, dù sao cặp sách hai đứa dùng chung một cái, không vấn đề gì.

Đại Vượng được 5 hào tiền.

Tiểu Vượng được 5 hào tiền.

Bọn nhỏ đều ngây người, mẹ có phải giận đến hồ đồ không? Lại cho nhiều tiền như vậy?

Không phải nói cho 5 hào, 2 hào sao?

Nhìn vẻ mặt đau lòng kịch liệt của Lâm Lam, bọn họ liền biết khẳng định là giận đến hồ đồ.

Hàn Thanh Tùng duỗi tay ôm ôm Lâm Lam, từ chỗ phần thưởng kia cầm ba cái bút và ba quyển vở đặt trước mặt Tam Vượng, “Con.”

Tam Vượng: “….A? Con có khen thưởng a?”

Hàn Thanh Tùng cười lạnh.

Tam Vượng bỗng nhiên nháy mắt đã hiểu, má ơi, cái này không phải khen thưởng, đây là trừng phạt a!!!!

Trẻ con đi học, trong nhà đều cho bút chì và vở, căn bản không cần khen thưởng.

Nó kiểm tra không tốt, cho vở và bút chì, đây là bắt nó mỗi ngày đều viết nhiều chữ a!

Lâm Lam gật gật đầu, anh Ba xử phạt rất hợp tâm ý, nguyên bản còn suy nghĩ chẳng lẽ muốn đánh một trận? Dường như không tốt lắm, rốt cuộc Tam Vượng còn nhỏ, cho nên như vậy làm tốt, bắt thằng bé trước hết đem chữ viết tốt, không cần phải xinh đẹp như thế nào, ít nhất phải sạch sẽ như người ta a!

Quỷ vẽ bùa là không được.

Hàn Thanh Tùng nhìn Tam Vượng liếc mắt một cái, “Từ ngày mai bắt đầu con không cần chạy, dậy viết chữ, nghỉ đông này viết hết ba quyển vở, yêu cầu sạch sẽ.”

Anh cố ý nhấn mạnh sạch sẽ.

Đôi mắt Tam Vượng trợn tròn, “Cha, con muốn chạy!”

So với viết chữ, con tình nguyện chạy!

Hàn Thanh Tùng à một tiếng, cầm tay Lâm Lam, “Con thích chạy như vậy, liền chạy xong rồi về viết chữ, dù sao cũng nghỉ không đi học.”

Tam Vượng lập tức héo, ai muốn nghỉ,nghỉ cái gì!

……….

Lúc ngủ, Lâm Lam có chút áy náy, hỏi Hàn Thanh Tùng: “Anh Ba, có phải em nghiêm khắc với Tam Vượng quá hay không?” Rốt cuộc vẫn là trẻ con, kiểm tra đếm ngược cũng không có gì, lớn hơn hai tuổi thì tốt rồi.

Aiz, xem ra cha mẹ đối với con kiểm tra từ dưới đếm ngược, từ cổ kim nội ngoại phỏng chừng là giống nhau chua xót vi diệu.

Hàn Thanh Tùng ôm cô: “Đối với đứa nhỏ nghịch ngợm cần phải nghiêm khắc.”

Lại không đánh không mắng, tính nghiêm khắc cái gì?

Lâm Lam bị chồng an ủi trong chốc lát, cảm thấy cũng không có gì.

Bởi vì ăn thịt dê, hai người chốc lát không ngủ. không thiếu được phải làm chút gì đó.

Chờ thu dọn xong, Lâm Lam đã lười biếng không mở được mắt, một đầu ngã vào trong khuỷu tay Hàn Thanh Tùng một giây liền ngủ.

Thời điểm ngủ đến nửa đêm, Hàn Thanh Tùng đột nhiên bị động tĩnh bừng tỉnh.

Anh xuất phát từ thói quen nhiều năm, thời điểm ngủ vẫn duy trì trạng thái cảnh giác, hiện tại cũng giống nhau.

Nhưng mà anh không có lập tức đứng dậy, rốt cuộc đây là ở nhà, nghe qua một chút, là động tĩnh đông gian có đứa nhỏ đi tiểu đêm.

Nghe động tĩnh thật cẩn thận, phỏng chừng không phải Mạch Tuệ chính là Nhị Vượng, dù sao không phải là Đại Vượng và Tam Vượng, hai đứa này lẹp xẹp lẹp xẹp. tuyệt đối không cẩn thận như vậy.

Anh thậm chí còn nghe thấy tiếng hài tử lấy lu trà, phích nước nóng, nhưng mà không nghe được tiếng đổ nước ấm, phỏng chừng lười đốt đèn liền không có phương tiện đổ nước ấm, nghĩ trực tiếp uống nước lạnh trong lu trà đối phó một chút cổ họng khát.

Một lát, anh nghe con một bên uống nước một bên nghỉ ngơi một chút, thở dài, phỏng chừng là ngại nước quá lạnh?

Anh liền không quản, ôm Lâm Lam lại đi ngủ.

Chính là lúc đang ngủ, đột nhiên, một tiếng ca gào khóc làm bừng tỉnh Hàn Thanh Tùng.

“Hôm nay đau uống khánh công rượu, chí khí chưa thù thề không thôi. Tương lai còn dài thể hiện thân thủ, cam sái nhiệt huyết viết xuân thu……”

Tháng chạp an tĩnh đêm lạnh, tiếng động hào phóng sắc nhọn này trực tiếp doạ tỉnh mọi người.

“Chuyện gì vậy?” Lâm Lam bật dậy, “Anh Ba, nhà ai không chú ý như vậy a, nửa đêm quỷ khóc sói gào?”

Hàn Thanh Tùng chạy nhanh vỗ vỗ lưng cô, sờ soạng que diêm đốt đèn, bọn nhỏ đông gian cũng bị dọa nhảy dựng, đều sôi nổi hỏi hơn nửa đêm, ai a?

Hàn Thanh Tùng khoác áo xuống đất, đẩy cửa, liền phát hiện thằng nhóc thúi Tam Vượng lộ mông đứng ở trên ghế, một chân đạp bàn ăn, một tay cầm bình rượu, một tay quơ quơ nhiều lần, tâm tê liệt phế mà rống: “Dù có ngàn khó cùng vạn hiểm, bình định kia uy hổ sơn ta đầu tàu gương mẫu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui