Ngày 6 tháng 7 năm 1973.
Mùa hè rực rỡ như đang thiêu đốt, những cơn sóng nhiệt cuộn trào theo từng cơn gió nhẹ lướt qua dãy nhà gạch xanh, nơi khu tập thể của công nhân nhà máy cán thép tại thành phố Tây Phong.
Nhiệt độ không ngừng tăng cao, mồ hôi lấm tấm trên trán, người ta phải cầm chiếc quạt giấy trong tay, không ngừng phe phẩy để xua đi cái nóng hầm hập.
Năm nay, không chỉ cái nóng oi bức của mùa hè làm người ta khó chịu, mà chính sách bắt buộc thanh niên thành thị phải lên đường về nông thôn càng làm cho bầu không khí thêm phần ngột ngạt.
Theo quy định, tất cả thanh niên từ mười sáu tuổi trở lên, chưa kết hôn và không có việc làm, đều phải về quê lao động.
Điều này làm cho biết bao gia đình lo lắng, tìm mọi cách để kiếm cho con mình một công việc ổn định hoặc nhanh chóng sắp đặt hôn sự.
Lâm Tương ngồi trong phòng khách, chậm rãi thưởng thức miếng bánh trứng mà cô khó khăn lắm mới tìm được, đồng thời lắng nghe tiếng những bà cô ngoài sân xì xào bàn tán về chính sách mới.
Lời nói nào cũng là lo lắng cho tương lai của con cái, tìm đủ mọi cách xoay xở cho con một công việc hay tính chuyện hôn nhân.
Nghe đến đây, lòng Lâm Tương không khỏi bùi ngùi – nhìn lại cha mẹ của những nhà khác, rồi nghĩ đến cha mẹ nhà mình, quả thực khoảng cách là quá lớn.
Bánh ngọt ở thập niên này quý hiếm như vàng.
Dù hương vị và kết cấu của nó chẳng thể nào sánh được với những món bánh tinh xảo của thế kỷ sau, nhưng trong hoàn cảnh này, có còn hơn không.
Thiếu thốn trăm bề, được ăn chút đồ ngọt cũng đã là niềm vui khó có.
Phải, Lâm Tương đang ngồi trong phòng khách của nhà họ Lâm tại khu tập thể nhà máy cán thép này, chính là người xuyên không đến từ thế kỷ 21.
Lâm Tương ở thế kỷ 21 là một cô nhi, lớn lên trong cô nhi viện.
Vất vả lắm mới học hành đến nơi đến chốn, tốt nghiệp đại học rồi đi làm.
Sau khi ra trường, cô không ngừng làm việc chăm chỉ, ban ngày làm công việc văn phòng, ban đêm lại tranh thủ làm thêm bằng cách chỉnh sửa video về ẩm thực để đăng tải, kiếm thêm thu nhập.