"Quản đốc Cố Hằng! "
Sau đó, Thẩm Triều Triều được chứng thực trong sự ngạc nhiên, không ngờ mẹ của quản đốc xưởng sắt thép xảy ra chuyện vậy mà lại là vào hôm nay và nơi này!!!
Nghĩ đến mục đích mình dũng cảm bước ra khỏi nhà, Thẩm Triều Triều dùng sức cắn môi, chịu đựng cảm giác bất an khi sắp đến bệnh viện, cô lập tức gật đầu: "Được, con sẽ giúp bà, bây giờ sẽ đến bệnh viện!"
Nói xong, Thẩm Triều Triều lại đợi mấy phút sau, sau khi trạng thái của bà lão đã tốt hơn không ít, lúc này cô mới cố sức nâng người dậy, sau khi bà lão chỉ đường mới lao đến bệnh viện gần nhất.
Dưới tình huống không che dù, hai người bị xối cho ướt sũng.
"Ai bị bệnh thế?"
Có lẽ là vì có rất ít người đến bệnh viện trong thời tiết kiểu này nên dù là hai người đang đứng ở trong góc thì cũng có bác sĩ chủ động đến hỏi thăm tình huống.
Mà sau khi tiến vào cửa bệnh viện, nhìn thấy bác sĩ y tá và vài bệnh nhân lẻ tẻ, tay Thẩm Triều Triều lại bắt đầu run rẩy.
Cô sợ tiếp xúc với người khác, hôm nay thoáng cái gặp được nhiều người như vậy nên cơn khủng hoảng lại tái phát.
Bà lão được cô đỡ còn tưởng là cô bị nước mưa xối ướt lạnh nên vội vàng nói với bác sĩ: "Tôi là mẹ chồng của! Diệp Phương! Mau đưa cho cô gái này! Một cái khăn lông! "
"Hả? Được, thím chờ một chút, tôi sẽ cho người đi gọi chủ nhiệm Diệp.
Bác sĩ không ngờ lại có thể đụng phải người nhà nên nhanh chóng gật nhẹ đầu, bảo những người khác đi lấy khăn, sau đó tiếp tục nói: "Tình huống của thím hiện tại không tốt lắm, cần cẩn thận kiểm tra sức khỏe một chút.
"
Sau đó bất chấp sự phản đối của bà lão, bác sĩ đi tìm người giúp đỡ, đặt bà ấy lên xe lăn rồi trực tiếp đẩy đi.
Lúc đi còn không quên quay đầu nói với Thẩm Triều Triều: "Cô gái, cô chờ chút nhé, chủ nhiệm Diệp sẽ lập tức tới ngay, còn cần cô nói lại tình huống cụ thể một chút.
"
Sau khi bà lão và bác sĩ rời đi, Thẩm Triều Triều đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy.
Trên mặt cô quấn chiếc khăn quàng cổ ướt sũng, mũ tháo xuống còn đang đội trên đầu bà lão, mà dây thun buộc tóc không biết đã bị kéo đứt từ lúc nào khiến cho mái tóc dài xoăn dày tản ra, ướt đẫm dán trên người.
Áo dài quần dài quá dày nên cho dù có dán sát vào người cũng không nhìn ra được gì nhưng Thẩm Triều Triều vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cô e sợ ánh mắt của người khác, ngay cả khăn được đưa tới sau đó cũng không dám nhận, chỉ níu lấy góc áo chờ đợi.
Hơi chật vật và đáng thương.
Mặc dù ở bệnh viện lúc này ít người nhưng Thẩm Triều Triều lại có một cảm giác không thở nổi, bàn tay cô vẫn run rẩy.
Thậm chí còn có dấu hiệu càng lúc càng run hơn.
Cách ăn mặc và hành vi kỳ quái của Thẩm Triều Triều đương nhiên đã khiến những người khác nhìn chăm chú, chẳng qua chưa đợi bọn họ kịp vây lại thì Diệp Phương cuối cùng cũng đến.