Đợi đến khi bọn họ luống cuống tay chân đỡ Vương Kiến Thiết ngồi dậy, đầu óc choáng váng của Vương Kiến Thiết mới hơi phục hồi lại một chút, gã giơ tay ôm miệng vết thương đau đớn trên đầu, máu tươi nhuộm đỏ kẽ tay rồi chảy dọc cánh tay gã.
Trông toàn thân gã rất thê thảm chật vật.
Thế mà gã còn giải thích thay cho Thẩm Triều Triều: "Mọi người, không sao, đồng chí Thẩm Triều Triều chỉ là nhất thời không thể chấp nhận được, cô ấy! "
Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của Vương Kiến Thiết thật khiến người ta buồn nôn, Thẩm Triều Triều dùng sức níu góc áo, cô thật sự không chịu nổi một phút đồng hồ nào được nữa, trực tiếp hô to: "Là gã trèo tường vào nhà tôi, muốn quấy rối tôi, tôi muốn báo cảnh sát!!!"
Vừa nói ra lời này, mọi người im lặng.
Vương Kiến Thiết ôm miệng vết thương cúi đầu, ánh mắt hiện lên vài phần lạnh lẽo, không ngờ Thẩm Triều Triều lại còn biết làm lớn chuyện!
Chẳng qua báo cảnh sát thì đã sao, hươu chết về tay ai còn chưa biết.
!
Cuối cùng vẫn có người báo cảnh sát theo yêu cầu của Thẩm Triều Triều.
Đến khi cảnh sát dẫn Thẩm Triều Triều rời khỏi nhà, lúc bước ra khỏi cửa viện, Thẩm Triều Triều đột nhiên nhớ đến trước đó không lâu, cô còn nghĩ mình có thể sẽ không bao giờ bước ra khỏi nhà nữa.
Kết quả lần thứ hai ra ngoài lại nhanh như vậy!
"Đồng chí Thẩm Triều Triều, cô có chứng cứ chứng minh Vương Kiến Thiết có ý đồ xấu với cô không? Căn cứ vào ghi chép lời khai của những người khác, bọn họ tận mắt nhìn thấy cô thực hiện hành vi đánh đập đối với Vương Kiến Thiết, cô có muốn giải thích gì về chuyện này không?"
Trong đồn công an, Thẩm Triều Triều bất an ngồi ở trong đại sảnh, Vương Kiến Thiết ngồi một bên băng bó vết thương đơn giản, kiên trì đi điều tra cùng.
Hiện giờ chuyện vẫn chưa được kết án, hơn nữa bản thân Vương Kiến Thiết không truy cứu nên chuyện vẫn còn ở trong phạm vi có thể hòa giải, vì vậy cũng không thẩm vấn riêng.
Ngoài lời chứng nhận của những người khác thì còn phát hiện phong bì có tiền trợ cấp trên người Vương Kiến Thiết, chứng minh mục đích gã đến nhà họ Thẩm.
Tính đến nay, tất cả chứng cứ đều bất lợi cho Thẩm Triều Triều, nếu Thẩm Triều Triều tiếp tục kiên trì báo cảnh sát, ngược lại sẽ rơi vào tội danh cố ý làm tổn thương người khác.
Cảnh sát phụ trách vụ án này vẫn khuyên giải là chính, nhưng Thẩm Triều Triều lại bướng bỉnh lắc đầu từ chối.
Khiến cảnh sát thở dài một tiếng, lập tức đứng dậy đi lấy tài liệu liên quan, trong khoảng thời gian ngắn đó, trong đại sảnh đồn công an chỉ còn lại Thẩm Triều Triều ngồi trên ghế và Vương Kiến Thiết bên cạnh, nhưng sự yên tĩnh cũng không kéo dài quá lâu, Vương Kiến Thiết đột nhiên nở nụ cười.
Sau đó gã thấp giọng: "Thẩm Triều Triều, rốt cuộc anh cũng nhìn thấy em rồi, em thơm quá, ha ha ha, em nhất định sẽ là người của anh, giãy giụa thế nào cũng vô dụng thôi, anh sẽ khiến em! "
Lời của Vương Kiến Thiết giống như giòi bám xương khiến người ta ghê tởm, Thẩm Triều Triều lại càng sợ tới mức thân thể run rẩy thêm lần nữa.