Lúc này Thẩm Triều Triều lại đeo khăn quàng cổ lên, che kín đến mức không nhìn thấy gương mặt, bấy giờ cô mới đứng ở ngoài cửa viện nhà họ Cố, hít một hơi thật sâu chuẩn bị sẵn sàng, sau đó giơ tay gõ cửa.
Ai vậy!
Theo tiếng "cốc cốc" vang lên, trong viện nhanh chóng có người đáp lại, nghe là giọng Diệp Phương.
Sau đó, cửa viện nặng nề "két" một tiếng mở ra, khi nhìn thấy Thẩm Triều Triều, trên mặt Diệp Phương cũng lộ ra vẻ kinh ngạc rõ ràng, không ngờ mới cách mấy ngày đã gặp lại cô gái đặc biệt này.
Biết Thẩm Triều Triều tương đối nhạy cảm nên Diệp Phương cũng không nói nhảm, trực tiếp đưa cô vào nhà.
Lần này, trong nhà họ Cố còn có những người khác ở đây, nhìn thấy bà lão ngồi ở trên sô pha nhíu mày khổ não làm cho Thẩm Triều Triều vốn được thả lỏng khi nhìn thấy Diệp Phương lại lập tức trở nên câu nệ, cô cứng ngắc đứng tại chỗ không dám động đậy.
Sau đó Diệp Phương thấy vậy thì chủ động nói: "Không cần sợ hãi, đây là mẹ chồng của tôi, bà Vương Thải Hà, cũng là người lúc trước cô đã cứu trong mưa!"
Nói xong câu này, bà lại giới thiệu với bà lão: "Mẹ, đây là Thẩm Triều Triều, lần trước nếu như không phải cô ấy ra tay tương trợ thì tình huống của mẹ có thể đã rất nguy hiểm rồi."
Sau một phen giới thiệu, Vương Thải Hà không còn bày ra vẻ mặt mặt ủ mày chau nữa, rõ ràng sau đó đã thân thiện hơn rất nhiều, bà ấy cảm kích cười với Thẩm Triều Triều một tiếng, nhanh chóng mở miệng: "Thì ra là đồng chí giúp tôi, cô cứ gọi tôi là bà Vương là được, thật sự rất cảm ơn cô, ngày đó mưa to làm bức tường đổ sập, nếu như không có cô thấy việc nghĩa hăng hái làm thì bộ xương già tôi đây đoán chừng là đã xong đời rồi."
"Không...!Không cần cảm ơn..."
Nói chuyện liền mạch hình như mất linh.
Thẩm Triều Triều lên tiếng lần nữa lại đứt quãng nối tiếp, thật ra cô có hơi sợ người nhiệt tình, bởi vì cô biết mình không có cách nào đưa ra được câu trả lời mong muốn nên không muốn nhìn thấy biểu cảm thất vọng của đối phương.
Hơn nữa, lần này cô tới là có mục đích khác.
Vì phòng ngừa dao động kịch liệt trong lòng mà do dự, Thẩm Triều Triều dứt khoát nói ra một hơi: "Chủ nhiệm Diệp, bà...!bà Vương...!Mặc dù vô cùng mạo muội...!nhưng...!tôi muốn gả cho Cố Kỳ Việt...!Hy vọng hai người có thể đồng ý..."
Mặc dù cô nói năng khó khăn nhưng không hề khó hiểu.
Cũng chính bởi vì như vậy nên đã làm cho nụ cười trên mặt Vương Thải Hà dần dần biến mất, lông mày của bà ấy lại nhíu lại.
Mặc dù rất cảm ơn ơn cứu mạng của Thẩm Triều Triều, nhưng không phải ai cũng có thể gả cho cháu trai của bà ấy.
Khuôn mặt của Tiểu Việt nhà bà ấy lớn lên rất đẹp trai, về sau cưới vợ cũng phải cưới một người như tiên trên trời chứ không phải kiểu người giấu đầu che mặt giống như Thẩm Triều Triều...!Không được, tuyệt đối không được, bà ấy không đồng ý!
Khác với Vương Thải Hà rõ ràng mất hứng, Diệp Phương lại có hứng thú, bà kéo Thẩm Triều Triều đang đứng cứng ngắc đến sô pha ngồi xuống, có kinh nghiệm đã nghe qua một lần nên Diệp Phương bây giờ vô cùng bình tĩnh.