Không phải ông Cố chỉ có một đứa con trai là Cố Hằng, tổng cộng số con trai lẫn con gái cũng cả bảy người con, kéo dài thêm cho đến khi cháu chắt cành lá sum suê, mà trong những đứa cháu này, hai ông bà coi trọng Cố Kỳ Việt nhất.
Nguyên nhân Vương Thải Hà thích Cố Kỳ Việt rất đơn giản.
Bởi vì anh là một trong những đứa cháu xinh đẹp nhất, mỗi ngày nhìn thấy đều cảm thấy tâm trạng vui vẻ, vì thế bà ấy trực tiếp chuyển từ nhà viện quân khu tới đây ở.
Quân khu bên kia thúc giục rất nhiều lần nhưng Vương Thải Hà đều không chịu trở về.
Đương nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân Giang Lâm là một thành phố thích hợp để cư trú, náo nhiệt hơn nhiều so với nhà viện quân khu, cũng không có quá nhiều hạn chế, nếu người già mà không hưởng thụ một chút, tiếp tục sống khổ cực thì mới thật sự là ngu xuẩn.
Chẳng qua, Vương Thải Hà không cần che giấu việc mình thiên vị đứa cháu trai lớn Cố Kỳ Việt này, bình thường bà ấy hay treo ngoài miệng nhiều nhất chính là tìm cho cháu trai mình một người vợ xinh đẹp, sau đó chắt của mình nhất định sẽ là tiên đồng hạ phàm.
Mà bà ấy chính là bà cụ nội của tiên đồng!
Chỉ ngẫm lại thôi bà ấy đã cười đến mức không ngậm miệng lại được, đây cũng là nguyên nhân chân chính khiến thái độ của Vương Thải Hà lập tức thay đổi sau khi nhìn thấy gương mặt của Thẩm Triều Triều, giờ phút này bà ấy cảm thấy Thẩm Triều Triều và Cố Kỳ Việt thật sự là một đôi trai tài gái sắc.
Khụ, tuy Thẩm Triều Triều có hơi xinh đẹp nhưng cháu trai bà ấy cũng không tệ.
Tuổi trẻ khỏe mạnh, tiền vốn dồi dào.
Chỉ cần nhìn số cơ bắp cứng rắn kia là có thể nhìn ra được.
Trong lòng Thẩm Triều Triều đang khủng hoảng bất an, cô không ngờ chuyện sẽ phát triển thành như vậy, cô còn tưởng rằng mình phải trải qua một phen khó xử, bởi vì bà Vương khi giận dữ trông rất không dễ chọc vào.
Tựa như việc lấy đi kho báu của rồng trong chuyện xưa và bị săn đuổi mãi mãi về sau đó.
Sở dĩ Thẩm Triều Triều cởi khăn quàng cổ xuống là bởi vì cô nghe theo lời khuyên, giấu đầu che mặt đến đàm phán hôn sự, người bình thường cũng sẽ không chấp nhận!
Cũng may mà chủ nhiệm Diệp hiền lành, nếu đổi thành những người khác thì chỉ sợ đã sớm mời cô rời đi rồi.
Cho nên, dù sợ hãi gương mặt này của mình lộ ra trước mặt người khác, Thẩm Triều Triều vẫn yên lặng cắn răng kiên trì.
Không ngờ vậy mà lại thật sự thành công!
Cô có thể gả cho Cố Kỳ Việt rồi?
Giống như bị miếng bánh trên trời rơi xuống đập trúng, Thẩm Triều Triều có chút choáng váng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phương, đôi mắt đen nhánh ánh nước nhìn chằm chằm bà như không dám tin mà chờ đợi một đáp án.
Bị Thẩm Triều Triều nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Phương có hơi không chịu nổi mà né tránh tầm mắt, bà đột nhiên hiểu được mẹ chồng mình.
Người đẹp như vậy, ai mà không thích chứ!