Có thể tưởng tượng được ánh mắt của Vương Thải Hà cao như thế sau khi biết cháu trai mình có thể phải cưới Lưu Tư Tư, bình thường bà ấy cũng lười gọi một cuộc điện thoại nhưng hôm nay lại quay số đến quân khu tận mấy lần, yêu cầu ông già bên kia ra tay.
Kết quả tính tình ông già kia cứng rắn như tảng đá hầm cầu, ngoài miệng nói mặc kệ nhưng sau đó lại tuyên dương quân khu tốt, không giống thành phố Giang Lâm xa xôi, nước xa không giải được khát gần.
Nếu như làm lính, lấy quyền lợi của ông ấy là có thể điều anh đến bên cạnh mình, đến lúc đó cho dù có đem trời chọc thủng cũng không sợ.
Vừa nghe xong lời này, Vương Thải Hà trực tiếp bĩu môi cúp điện thoại, Cố Cảnh Lâm vẫn không chịu từ bỏ!
Lúc trước cũng bởi vì ông ấy quá nghiêm khắc nên mới làm cho Cố Kỳ Việt trở nên chống đối như thế, bây giờ còn muốn nó báo danh tham gia quân ngũ, bà ấy sợ cái nhà này sẽ bị cháu trai mình xốc ngược cả lên.
Sự tình tiến vào cục diện bế tắc, Vương Thải Hà lo lắng không chịu được, kết quả vui mừng lại từ trên trời giáng xuống!
Mà Diệp Phương bắt đắc dĩ lắc đầu nhìn mẹ chồng mình suýt nữa là nhe răng cười to, bây giờ vẫn còn một cửa khó khăn nhất chưa qua, bà trực tiếp đứng dậy đi lên phòng chứa điện thoại lầu hai, gọi điện thoại cho Cố Hằng còn đang bận rộn làm việc ở xưởng sắt thép.
Yêu cầu ông mau chóng đón Cố Kỳ Việt từ đồn công an về.
"Diệp Phương, nếu không quản giáo Cố Kỳ Việt thì nó sẽ còn phạm phải chuyện lớn hơn nữa! Anh thấy vẫn nên để nó ở lại đồn công an mấy ngày cho tỉnh ra đi!"
Bên kia điện thoại, Cố Hằng chính đáng mở miệng, không muốn đón Cố Kỳ Việt về.
Diệp Phương nghe xong thì cười lạnh: "Chờ một chút, để em gọi mẹ lại đây rồi anh lặp lại lần nữa.
"! "
Một câu nói đã khiến cho lời trong miệng của Cố Hằng bị kẹt, ông đau đầu đỡ trán trong phòng làm việc, kết quả không đợi ông mở miệng lần nữa thì Diệp Phương bên kia đã ném một quả lựu đạn tới.
"Em và mẹ đã chọn đối tượng giúp Tiểu Việt rồi, họ Thẩm, về sau còn cần thương lượng ngày kết hôn với nó, việc này không thể kéo dài.
"
"!!!"
Không quan tâm Cố Hằng bên kia kinh ngạc như thế nào, Diệp Phương nói xong bèn cúp điện thoại.
Kế tiếp chính là chờ Cố Kỳ Việt trở về, xem xem sẽ qua cửa ải này như thế nào.
Mà bên xưởng sắt thép, Cố Hằng cầm ống nghe vẫn trợn mắt há hốc mồm, ông tuyệt đối không ngờ đến chuyện này, con trai ông sắp kết hôn? Là với ai? Diệp Phương nói chuyện cũng không chịu nói rõ ràng gì cả.
Chẳng qua không phải Lưu Tư Tư là được, nhà họ Lưu chướng khí mù mịt, không thích hợp kết làm thông gia.
Ôm tò mò đối tượng kết hôn tương lai của con trai mình, lần này Cố Hằng không do dự nữa, trực tiếp gọi thư ký Vương Hồng Quân tới, bảo anh ta nhanh chóng đưa Cố Kỳ Việt ra khỏi đồn công an.
*
Cái gì? Tôi sắp kết hôn?
Trong đồn công an, mấy phút trước Cố Kỳ Việt còn cợt nhả nói chuyện với cảnh sát Chu, hiện tại đã lập tức thay đổi sắc mặt.
Anh đứng bật dậy khỏi ghế, bắt đầu nôn nóng nhanh chóng đi tới đi lui.