Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đưa cơm cho ba với anh trai đấy ạ, ba ơi không có việc gì đâu.
Con có đội mũ nữa mà.”
Đàm Dục Dân nghe được lời của con gái, nhìn chiếc giỏ ở trong tay, khóe mắt cũng sắp đỏ cả lên rồi.
Lần ngã này của con gái thế mà lại ngã thành hiểu chuyện hơn rồi.
Có trời mới biết mỗi ngày ông nhìn thấy người khác được con cái đưa cơm đưa nước tới, ông hâm mộ biết bao nhiêu.
“Lần sau không cần phải tới nữa đâu, cẩn thận không lại bị cảm nắng mất.
Đi, qua gốc cây bên kia ngồi nghỉ ngơi một lát đã.”
Đàm Dục Dân xách theo cái giỏ, lại gọi con trai đang ở trong ruộng một tiếng, dẫn con gái đi tới gốc cây sơn trà ở bên cạnh ruộng đậu phộng.
Hai ba con họ ngồi trên mặt đất bỏ chiếc mũ cói ở trên đầu xuống lấy ra một cái quạt cầm tay, Đàm Ngọc Dao đặt chiếc giỏ lại cẩn thận sau đó lấy ra bát đũa sạch sẽ, múc cho mỗi người một bát cháo lớn rồi đưa qua.
Hai đôi mắt nhìn chằm chằm cháo ở trong bát mà kinh ngạc không thôi.
“Con mang cơm của con lên đây rồi, buổi trưa con ăn cái gì?”
Đàm Dục Dân không gật đầu, Đàm Thanh Sơn cũng không dám ăn.
Hai người cứ như vậy quan sát Đàm Ngọc Dao.
Đàm Ngọc Dao sợ hai ba con họ không chịu ăn liền vội vàng nói bản thân đã ăn qua rồi.
Hai ba con họ đều không tin.
Ở trong nồi có bao nhiêu cháo bọn họ có thể không biết được sao.
“Thật mà, buổi sáng con thức dậy muộn.
Bữa sáng với bữa trưa gộp lại ăn thành một bữa rồi.
Ba mau ăn đi ba, tí nữa con về nếu như mà thấy đói bụng, con tự nấu lấy ăn là được rồi.”
Nghe thấy con gái bảo là thức dậy muộn, Đàm Dục Dân tin rồi.
Hai ba con họ lúc này mới dám bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Buổi trưa bọn họ chỉ ăn mỗi hai củ khoai mà buổi sáng mang đi theo, nghẹn không chịu nổi.
Bát cháo này được đưa đến vừa đúng thời điểm.
Hai ba con họ chưa đến hai phút đồng hồ đã ăn sách cháo trong bát rồi.
Đàm Ngọc Dao nhìn đến trợn mắt há hốc cả mồm.
Ăn no cái bụng rồi, hai ba con họ liền giục Đàm Ngọc Dao về thôn.
Đàm Ngọc Dao cũng muốn trở về sớm một chút.
Liền đặt vò nước bằng sứ ở khoảng đất bên cạnh, nhắc nhở bọn họ lúc đi về đừng có quên mất.
Trong lòng hai ba con họ ấm áp, bắt đầu làm việc cả người đều tràn đầy năng lượng.
Đàm Ngọc Dao đau khổ vạn phần lại một lần nữa chui vào trong thửa ruộng ngô, nhẫn nhịn nỗi đau giống như bị lửa đốt trên cơ thể, thở hổn hển nhanh chóng chạy về nhà.
Việc đầu tiên chính là cầm theo cái khăn đi ra khe suối ở phía sau nhà lau rửa toàn thân một lượt.
Dòng nước mát lạnh lau qua, cơn đau ngứa trên người nhất thời được giảm nhẹ đi không ít.
Cô dứt khoát cởi giày ra ngồi xuống bên bờ suối.
Chân vừa cho vào trong nước liền rùng mình một cái.
Mát lạnh quả thực là vô cùng thoải mái.
Có điều bàn chân kia có lẽ cũng đã rất lâu rồi chưa được cọ rửa.
Từng mảng vàng vàng đen đen kịt lại, trông cay mắt vô cùng.
Đàm Ngọc Dao có ý muốn hạ thấp người xuống để chà xát, thế nhưng thịt ở trên bụng nhiều quá, không cúi xuống được.
Chỉ đành dùng hai chân tự chà xát với nhau, rửa đại khái qua loa.
Trước đây vào buổi trưa nguyên thân hầu như đều là ở trong nhà say giấc ngủ, ngủ tới khi trời nhập nhoạng tối thì thức dậy đi chơi với bọn trẻ ở trong thôn.
Trời tối muộn rồi mới về nhà ăn cơm.
Đàm Ngọc Dao đương nhiên không thể giống như cô ấy được.
Cô dự định nghỉ ngơi một lát sau đó sẽ đi giặt quần áo.
Tốt xấu gì hôm nay cũng phải kiếm được hai điểm công.
Ngày hôm qua bản thân cô còn nghĩ một ngày làm hết cả mười nhiệm vụ, một ngày giảm nửa cân.
Hôm nay quả thực là tự tát vào mặt rồi.
Cũng đúng, trên thế giới này lấy đâu ra nhiều chuyện tốt như thế chứ..