Nhóm dịch: Thất Liên HoaÔng ấy thật sự không thể hiểu được, nha đầu Dao béo thành cái dạng kia rồi rốt cuộc là có chỗ nào vừa mắt vợ mình nữa.
Mới có một ngày, đã làm thay đổi thái độ của bà ấy rồi.Bữa cơm này hai nhà đều ăn uống vô cùng vui vẻ.Đặc biệt là nhà Đàm Ngọc Dao.Hai ba con họ thật sự từ trước tới nay chưa được ăn no như thế này bao giờ.
Canh cá thơm ngon cộng thêm bánh bao mễ ngọt mềm, đây là món ăn ngon xếp thứ hai ở trong lòng bọn họ.
Xếp thứ nhất đương nhiên là thịt, mặc dù tổng cộng lại bọn họ cũng chưa ăn được mấy lần.Đợi ăn cơm xong, lúc một nhà ba người ngồi ở trong sân nhà hóng gió.
Đàm Ngọc Dao đi chốt cửa lớn lại, lấy hết những món đồ hôm nay mua được ở công tiêu xã ra.Đàm Dục Dân bị kinh hãi không nhẹ, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp không rõ ràng.“Dao, Dao Dao à, đây, đây, đây là, ở đâu, ra, ra vậy?!”Đàm Thanh Sơn cũng bị dọa cho trắng bệch cả mặt.
Trong nhà có bao nhiêu tiền anh ấy đương nhiên biết rõ.
Huống chi những món đồ này không phải chỉ cần dùng tiền, còn cần tới phiếu, em gái lấy đâu ra phiếu chứ.Vậy thì những món đồ này…Đàm Ngọc Dao thấy kinh hỉ biến thành kinh sợ, có chút lúng túng.
Vội vàng kể chuyện ở công tiêu xã lúc buổi sáng lại một lượt.Biết được những món đồ này cô có được bằng con đường hợp pháp, hai ba con họ phào một hơi đầy nhẹ nhõm.
Nhìn chằm chằm đống đồ lớn này.Đàm Dục Dân đau hết cả lòng.“Bà nội để lại tiền hồi môn cho con sao lại lấy ra để dùng vậy chứ.
Những thứ này có trả lại được không?”“Đương nhiên là không thể! Ba, ba nghĩ gì vậy chứ.
Lần này chẳng dễ dàng gì mới có được cơ hội mua đồ mà không cần tới phiếu.
Ba bắt con trả lại hàng, vậy ba nói cho con biết, trong nhà có phiếu dầu, có phiếu muối không?”Đàm Ngọc Dao hỏi xong những lời này liền nháy mắt ra hiệu với Đàm Thanh Sơn một cái.Đàm Thanh Sơn hiểu ngay lập tức, cũng thuận theo em gái mà nói.“Ba, đồ đạc đã mua ở công tiêu xã nếu như trả lại hàng chắc chắn sẽ bị ép giá đấy, không có lợi gì cả.
Hơn nữa nhà chúng ta hiện tại đúng là không có phiếu dầu phiếu muối, trả hàng rồi ba lấy cái gì để đi mua chứ.”“Thế nhưng, đó là tiền hồi môn bà nội con giữ lại cho em gái con mà.”Nói đi nói lại, ông vẫn là khó chịu điểm này.Đàm Thanh Sơn không chút để ý nói: “Không phải chỉ là ba đồng tiền hồi môn sao, đợi đến cuối năm con được phát tiền trả lại cho em gái là được chứ gì.”Gương mặt của Đàm Ngọc Dao nóng hết cả lên.“Cái gì mà tiền hồi môn chứ, con không có ý định gả cho người ta đâu.”Nói xong liền ngại ngùng chạy trở về phòng.Nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, Đàm Ngọc Dao kéo quầng sáng ra.Đang thông báo nhiệm vụ Điểm công trước đó: sáuMột: Dọn dẹp vệ sinh trong nhà ( ba gian phòng ngủ cộng thêm phòng bếp, chuồng gà không được tính) đã hoàn thành hai lầnHai: Giặt quần áo của cả nhà ( một ngày một lần cộng một điểm công) đã hoàn thành hai lầnBa: Nhặt đậu phộng (một sọt cộng một điểm công) đã hoàn thành một lầnBốn: Thu hái cây ngải cứu (ba sọt cộng một điểm công) chưa hoàn thànhNăm: Thu gom phân bò ( 20 bãi cộng một điểm công) chưa hoàn thànhSáu: Nhặt cỏ dại bên trong ruộng lúa nước (nửa ngày cộng một điểm công) chưa hoàn thànhBảy: Hái lá cây dâu (ba sọt cộng một điểm công) chưa hoàn thànhTám: Nấu cơm (một ngày ba lần, một lần cộng một điểm công) đã hoàn thành một lầnChín: Lựa hạt đậu (không được phép có một hạt đậu bị hỏng, 25kg cộng một điểm công) chưa hoàn thànhMười: Đưa cơm (nhiệm vụ cực kỳ nhẹ nhàng, ba lần cộng một điểm công) đã hoàn thành hai lầnSáu điểm công rồi!Còn bốn điểm nữa, ngày mai tranh thủ lấy nốt.
Sau đó… hi hi!Đàm Ngọc Dao lại liếc nhìn cân nặng của bản thân một cái.Ừm, vẫn là con số 133.02 kg màu đỏ tươi, có điều cô xem điểm công trước, lúc này tâm tình cũng vừa hay không để ý lắm.
Hài lòng nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ.Bên cạnh con số 133.
02 kg đỏ tươi kia dần dần hiện ra thêm con số 132 kg màu xanh lá cây ở bên cạnh.
Đàm Ngọc Dao đã ngủ rồi, nhất định là chưa nhìn thấy.Đương nhiên, cho dù cô có tỉnh lại có người cũng sẽ khiến cô không nhìn thấy được..