Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhìn ánh mắt vô cùng mong chờ của hai người, cánh tay múc mỳ của Đàm Ngọc Dao cũng nhanh nhẹn hơn.
Nấu hơi ít, nhưng đem cho nhà Thím Trương một chén cũng không sao, mì thì cũng không cần!
“Woa! Em gái nấu mỳ à… mỳ ở đâu ra vậy?”
Đàm Thanh Sơn nuốt nước bọt, có chút sợ hãi nghe mà suy đoán câu trả lời của bản thân.
“Buổi trưa không phải anh đưa cho em một con chuột hay sao, em cầm nó đi đổi.
Người ta thích ăn thịt không thích ăn mỳ.”
Giải thích này, có tin được hay không?
Nhưng hai cha con đều đã tin!
Bây giờ đúng lúc đến bữa cơm, bên ngoài mưa lớn như thế cũng không làm sợ bay mất đi hương vị.
Đàm Ngọc Dao vỗ vỗ chiếc áo mưa làm từ rơm, để cho anh trai của cô nhận chén cơm từ dì Trương ở phía sau đưa đến, một nhà ba người lúc này mới bắt đầu thưởng thức mỹ vị.
Không ai nói chuyện, chỉ lặp đi lặp lại động tác đưa lên miệng.
Thịt gà thật sự thơm quá đi!
Bởi vì hấp cách thủy đủ lâu, hai cha con thậm chí cũng có thể nhai luôn cả phần xương.
Một bữa ăn không chỉ dẹp yên được cái bụng của bọn họ, mà còn vỗ về được tâm hồn của bọn họ.
Lập tức lại tràn đầy hi vọng đối với cuộc sống này!
Ba người vô cùng thoải mái mà ngủ thẳng đến nửa đêm, mưa càng ngày càng lớn dần lên.
Căn phòng của Đàm Ngọc Dao cũng bắt đầu vang lên nhưng âm thanh tí ta tí tách.
Đàm Ngọc Dao đang ngủ say, nước mưa lạnh lẽo không ngừng nhỏ xuống cái trán của cô, làm cô vội vàng tỉnh giấc.
Ban đêm tối đen như mực, âm thanh tí tách lại liên tục không ngừng, nghe thấy rất là đáng sợ.
Cô lần mò xuống giường đi đốt đèn cầy.
Vừa đốt đèn cầy xong, một trận gió thổi đến, lập tắt ngụt.
Vừa đúng lúc bên ngoài vang lên một tiếng sấm, dọa cô sợ đến mức tay cũng run lên, diêm quẹt cũng rớt xuống sàn.
Đàm Ngọc Dao cắn răng cố gắng kìm nén cơn sợ hãi mà mò xuống tìm diêm quẹt, mò thật lâu cũng không thể mò ra, mới nghĩ đến việc lấy ra từ hệ thống của mình.
Kéo người truyền tin ra, trước mặt cũng phát sáng, ngược lại cũng không hề sợ hại nữa.
Giường cũng đã bị dột ướt, cô cũng chỉ có thể ngồi ở một bên giường.
Nghe tiếng mưa rơi ở bên ngoài, Đàm Ngọc Dao không thể kìm chế mà thở một hơi dài.
Đây thực sự chính là căn phòng tồi nhất mà cô đã từng sống qua.
“Thất Vĩ, mày nói xem, rốt cuộc là đến khi nào tao mới có thể trở về thời hiện đại gặp lại ba mẹ đây?”
Những ngày tháng như thế này, một ngày cô cũng không muốn đi tiếp nữa rồi!
“Chỉ cần cô giảm cân được rồi, là có thể gặp được họ thôi!”
“Có thể cho con số cụ thể được không? Ví dụ như giảm bao nhiêu cân, giảm bao nhiêu năm?”
“110 cân!”
Đàm Ngọc Dao: “…”
110 cân, cô nghĩ lại số cân nặng của bản thân ở hiện tại.
132kg cũng tức là 264 cân.
Vẫn còn phải giảm bớt 154 cân nữa!”
Bản thân cô là tối hôm ngày 7 đến chỗ này.
Từ ngày 8 đến hôm nay trung bình mỗi ngày sẽ có khoảng 3 công điểm.
Nếu tính như thế, nếu không có việc xuất hiện ngoài ý muốn, hơn một năm đã có thể giảm cân xong rồi.
Đến lúc đó đã có thể quay về thời hiện đại rồi!
Đàm Ngọc Dao hưng phấn đến không thể nào ngủ được.
Cơ bản cô cũng không hề chú ý đến Thất Vĩ nói đến việc gặp được ba mẹ của cô, nhưng lại để lộ ba chữ về hiện đại.
Nghĩ đến việc rất nhanh đã có thể quay về, cô thực sự vô cùng vui vẻ.
Sau khi bình tĩnh lại, lại có chút không muốn.
Mặc dù điều kiện sống ở đây quá kém, nhưng người thân bên cạnh cô đều đối xử với cô rất tốt.
Hai ngày đầu đó, sau khi được hệ thống làm cho phấn chấn hơn, cô cũng có một chút hoảng loạn bất an.
Đủ loại không thể thích ứng.
Nếu như không có sự yêu thương, chăm sóc của bọn họ, chắc chắn là cô không thể nào có thể tiếp tục kiên trì nữa.
Nếu như phải đi, như thế nào cũng phải lưu lại cho bọn họ một ít đồ.
Đàm Ngọc Dao đem chủ ý đặt lên người Thất Vĩ.
Qua vài ngày chung sống rất dễ để thấy được rằng, nó cũng không phải chỉ là một số liệu lạnh lùng.
Mà nó chính là kiểu sinh vật có suy nghĩ độc lập của bản thân.
Hơn nữa thái độ đối với cô cũng không hề tệ…
Đối với số liệu thì không thể nói điều kiện, nếu là đối với nó thì có thể thử xem thế nào.
“Thất Vĩ, tao đã giảm cân rất nhiều năm như thế rồi mà cũng không hề thành công, có mày vài ngày thì đã thành công giảm được 1 cân rồi.
Mày đúng là một hệ thống siêu lợi hại đó nha!”
“Thường thôi thường thôi!”
Được tộc trưởng khích lệ, cái đuôi cáo của người nào đó cũng muốn vểnh lên trời.
“Vậy hệ thống giao dịch công điểm đều là do mày quyết định hả?”
“Đó là chuyện đương nhiên…”
Nói một nửa đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, thầm mắng bản thân mình sơ ý, bởi vì là tộc trưởng nên cũng không hề có sự cảnh giác.