Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không phải là cô đang có chủ kiến gì chứ? Nghĩ thôi cũng không cần đâu, công điểm nhất định phải kiếm được từ việc lao động trung thực.”
Đàm Ngọc Dao lắc đầu, giải thích: “Tao nói công điểm là công điểm có thể trao đổi vật tư.
Mày cũng biết là trong nhà tao hiện tại điệu kiện quá là kém, tao muốn kiếm tiền, mày đã có chức năng giao dịch, không biết có thể nhận đồ đạc khác không? Ví dụ như đồ ăn, đồ dùng, các loại đồ vật khác.
Thực ra đồ đạc trong hệ thống cũng không cần phiếu, cô có thể lấy ra bán giá cao một chút.
Chỉ là trong thị trấn cũng có noi giao dịch, nhưng quá nguy hiểm.
Trong trí nhớ của nguyên chủ nội thành tồn tại vài “đầu cơ tích trữ” đều bị bắt.
Cô cũng không dám đi mạo hiểm, nếu như bị phát hiện, thì với cái đức hạnh của cô chỉ cần chạy hai bước thì đã thở dốc, chắc chắn không thể nào chạy thoát.
Thất Vĩ lưỡng lự.
Trước khi nó đến, đại lão của bọn họ đã ở trước mặt mà dặn dò, ngoài trừ giảm cân, các mặt khác đều phải tận sức làm hài lòng cho tộc trưởng, nhưng vấn đề là hôm qua mình đã nói chỉ có thể nhận được thịt, hôm nay đã phải đem lời nói nuốt trở về hay sao?...
Đàm Ngọc Dao không nghe thấy lời từ chối của nó thì đã biết có cửa qua rồi.
Vội vàng nhỏ giọng cất giọng dịu dàng: “Thất Vĩ tốt, nếu như không có hại cho mày, mày giúp một chút đi mà.
Tao sẽ trọn đời nhớ đến sự giúp đỡ của mày!”
Thất Vĩ giật mình, tộc trưởng nói sẽ nhớ sự giúp đỡ của nó! Câu nói này mới là điều then chốt.
Mặt mũi gì chứ, đi qua một bên đi!
“Ài…cũng không phải là không không được.
Nhưng cô phải đảm bảo mỗi ngày nhất định phải hoàn thành được ít nhất ba nhiệm vụ.”
“Được!”
Đàm Ngọc Dao đồng ý rất dứt khoát.
Việc kiếm tiền có tiến triển mới, cô cũng vô cùng hào hứng, muốn xem giá cả trong hệ thống.
Cân nhắc tìm một chút đồ đem bán.
Lật mở bảng nhiệm vụ, vừa liếc mắt đã phát hiện không hợp lý.
Thông báo công điểm hiện có: 6
Một: Làm vệ sinh dọn dẹp trong nhà (Một phòng ngủ thêm một nhà bếp, chuồng gà không tính) không hoàn thành.
Hai: Giặt đồ cho cả nhà (Một ngày một lần một công điểm) ko hoàn thành.
Ba: Hái bắp (Một sọt tính hai công điểm) không hoàn thành.
Bốn: Lôi cỏ cho lợn (Ba sọt tính một công điểm) không hoàn thành.
Năm: Nhặt phân bò (Hai mươi ụ một công điểm) không hoàn thành.
Sáu: Dọn dẹp cỏ dại ruộng lúa (Nửa ngày tính một công điểm) không hoàn thành.
Bảy: Tách hạt bắp (Một túi 3 công điểm) không hoàn thành.
Tám: Nấu cơm (Một ngày ba lần, ba lần một công điểm) không hoàn thành.
Chín: Lựa đậu (Không được có một hạt đậu hư, năm mươi cân tính một công điểm) không hoàn thành.
Mười: Đưa cơm (Nhiệm vụ quá là nhẹ nhàng, ba lần tính một công điểm) không hoàn thành.
“Nhắc nhở! Nhận nhiệm vụ nữa đường vứt bỏ sẽ bị khấu trừ tất cả các công điểm trước đó!”
“Đây là...”
Đàm Ngọc Dao không biết làm sao để đáp lại.
“Chỉ là đổi mới nhiệm vụ mà thôi, đậu phộng đã thu nhập xong rồi, đương nhiên cũng sẽ không thể có lại nhiệm vụ nhặt đậu phộng nữa, ngoài công điểm trước đó, thì toàn bộ những cái khác đều sẽ được sắp xếp lại.”
“Lần này có hai nhiệm vụ mới, công điểm vô cùng nhiều...”
Lòng cô cảm giác ngưa ngứa.
Hiếm khi Thất Vĩ lại nhắc nhở thêm một câu.
“Công điểm nhiều đương nhiên nó cũng khó xử lý!”
Đàm Ngọc Dao lơ đãng gật gật đầu, cũng không biết là có nghe lọt tai hay không.
Sau khi ngồi yên cả buổi, mưa bên ngoài cửa sổ cùng ngớt dần, trên mái nhà cũng không nhỏ nước xuống nữa.
Cô lấy chiếc giẻ lau sạch chiếc chiếu trúc, lại phủ thêm một chiếc áo sạch, lúc này mới nằm xuống ngủ.
Đợi khi trời sáng, cô liền đi đến nhà Thím Trương ở phía sau.
“Con nói, là con muốn đi làm công ở rẫy ngô với thím?”
Trương Tiểu Lệ cau mày, trên gương mặt tràn đầy biểu cảm không đồng tình.
“Đây cũng không phải là trò đùa, đi làm công chính là phải làm thật sự, con có thể chịu nổi không?”
Đàm Ngọc Dao chớp mắt, rất nghiêm túc mà gật đầu.
“Có thể chịu nổi, chịu được ạ! Con đảm bảo sẽ ngoan, thím Trương, thím đưa con đi cùng đi, con cũng đã 15 tuổi rồi, là người lớn rồi, có thể làm việc rồi!”
Trương Tiểu Lệ nghe cô nói cô đã 15 tuổi rồi, đột nhiên suy nghĩ gì đó, lập tức đổi quyết định.
“Vậy thì được rồi, con đi với thím, mau về nhà ăn cơm đi, thím chờ con!”
Đàm Ngọc Dao im lặng nuốt những lời muốn nói trờ vào bụng.
Việc này cô vẫn chưa nói với người trong nhà, cô biết, hai người đàn ông trong nhà nhất định sẽ không đồng ý.
Chỉ có thể lén đi mà thôi!
Vì cô dậy sớm, hai cha con vẫn chưa phát hiện việc cô đi ra ngoài.
Buổi sáng làm nóng lại phần canh gà còn dư, một người ăn một củ khoai lang thì đều ra khỏi cửa, chờ bọn họ đi khỏi, Đàm Ngọc Dao cũng đeo gùi rời khỏi.