Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Làm sao mà mình bẻ cũng không được nhiều lắm nhỉ! Bây giờ bẻ xong một luống cũng chỉ được gần một sọt, này là hai công điểm.
Còn phỉa bẻ sạch mảnh ruộng này…
Đàm Ngọc Dao lại tiếp tục châm thêm ngòi lửa cho ý chí chiến đấu.
Cuối cùng bẻ đến gần ba giờ đồng hồ, hai người mới từ trong rẫy bắp ngẩng đầu lên.
Đương nhiên là Trương Tiểu Lệ bẻ được nhiều nhất.
Bắp bà bẻ được chiếm hơn một nửa mảnh ruộng.
Hai bàn tay của Đàm Ngọc Dao thực sự đã vô cùng yếu rồi, tốc độ cũng càng ngày càng chậm dần.
Trong mắt Trương Tiểu Lệ chứa đầy sự mừng vui.
“Bé Đàm à, con nghỉ một lát đi, thím gánh một sọt về trước, đem cho con một ít nước, rồi con lại gánh về sau!”
Lưng Đàm Ngọc Dao cứng đờ.
“Còn phải gánh về nữa ạ?”
Trương Tiểu Lệ mỉm cười chọc cô.
“Đương nhiên rồi, nếu không ai biết được là hôm nay con bẻ được bao nhiêu cân.
Người trong đội cũng sẽ không đến từng người từng người.
Con xem con là bẻ được năm, sáu cái gùi.
Có lẽ là cũng được khoảng bốn trăm cân, 3 công điểm này không thể nào chạy thoát được, cũng có thể xem là có khả năng.”
Đàm Ngọc Dao liếm môi, cổ họng khô đến nói không thành lời, tự nhiên cô có một linh cảm chẳng lành, hôm nay chỉ sợ là không thể lấy được số công điểm mà mình muốn.
Nếu nhặt hết toàn bộ số bắp ở rẫy, ít nhất là năm sáu sọt, cô có thể gánh về được không?
“Thất Vĩ…có phải là muốn tao gánh về hay không? Mới có thể tính là công điểm.”
Đương nhiên, nếu người khác gánh giúp cô, đại đội sẽ ghi công điểm cho cô, nhưng tôi ở đây chỉ có thể tự mình vác về mới được tính.
Đàm Ngọc Dao lập tức cảm thấy lòng cũng bị chùn xuống.
Cô đi đến kiểm tra nhấc nhấc sọt bắp lên, cái gùi cũng chỉ lắc lư hai cái, ngay cả cái đáy gùi cũng không thể nhấc lên nổi.
Buồn bực chết đi được.
Một mình cô không có cách nào vác được lên vai cả.
Trương Tiểu Lệ quay lại nhìn thấy cô đang chật vật với cái gùi, mỉm cười đi qua giúp cô nhấc chiếc gùi để đến một nơi tương đối cao hơn một chút.
“Uống nước trước đi, lúc không có người giúp, con cần phải đem cái gùi để lên trên cao một chút, mới nhấc lên được, đúng rồi, lúc đến đây thím có đưa cho con cái áo đâu rồi?”
Đàm Ngọc Dao vừa uống nước vừa chỉ về một nơi cách đó không xa, Trương Tiểu Lệ xoay người đi nhặt rồi quay lại.
Chờ cho Đàm Ngọc Dao uống nước xong thì đem hai cái áo đặt lên trên vai cô.
Bà đã giúp nhấc chiếc gùi lên.
“Đem đến chỗ đập nước tập trung vừa nãy, thấy một đống bắp to, gánh qua là không sai.
Cân được bao nhiêu cân cũng phải tự nhớ, đừng để cho bị người khác lừa nhé.
Con đi trước đi, thím sẽ lập tức nhặt thêm một gùi đi theo sau con!”
Trương Tiểu Lệ nói xong thì thả tay ra, cho dù Đàm Ngọc Dao đã chuẩn bị tâm lý nhưng thiếu chút nữa cũng bị cái gùi giật ngã ngược ra sau, thực sự là quá khủng bố rồi…
Cô đi chưa được mười bước, hai vai đã bắt đầu đau.
Còn có sự trợ giúp của hai chiếc áo kê trên vai, nếu không phải thím Trương chuẩn bị trước đó, hôm nay chắc chắn cô phải bị thương rồi.
Con đường nhỏ thông vào thôn, bình thường đi chỉ cần mười phút là đến.
Nhưng hôm nay Đàm Ngọc Dao đeo trên lưng một gùi bắp nên di chuyển giống như ốc sên, đi được hai bước đã phải dựa vào bờ ruộng nghỉ một lát.
Trương Tiểu Lệ cũng đã đi đi về về hai chuyến, cô cũng chỉ mới đến được một bên thôn.
Trương Tiểu Lệ muốn giúp Đàm Ngọc Dao gánh một gùi, nhưng Đàm Ngọc Dao từ chối.
Ai bảo cô có một hệ thống vô tình cơ chứ, nếu để cho người khác gánh giúp, công điểm của cô cũng không còn nữa.
Cũng đi được đến bên thôn rồi, cố gắng chút nữa thôi!
Đàm Ngọc Dao cắn chặt răng, lau mặt, từ từ đi vào thôn.
Chiếc khăn cũng đã ướt đẫm từ lâu, trên mặt có mồ hôi cũng có nước mắt, là khi nãy cô không kìm được mà rơi nước mắt.
Bả vai thực sự quá đau đớn, hai chiếc dây đeo của chiếc gùi ấn lên phần thịt trên vai cô tạo thành hai đường hằn sâu.
Đau đến mức cô cũng không còn dũng khí để quay lại gánh thêm lần nữa.
Chờ đến khi cô không hề dễ dàng gánh được bắp đến đập nước, vừa khéo đụng phải Đàm Thanh Sơn đang gánh bắp quay lại.
“Em gái! Thực sự là em!”
Đàm Thanh Sơn nhìn dáng vẻ của cô vừa tức giận vừa đau lòng, bước lên giúp cô nhấc gùi xuống.
Đàm Ngọc Dao cắn răng xoay người đi, đi thẳng đến nơi cân bắp.
Nghe thấy Thất Vĩ thông báo nhiệm vụ hoàn thành mới xụi lơ đem chiếc gùi trên lưng xuống.
Vóc người của cô quá to, lại thêm bình thường mối quan hệ với những người trong thôn cũng không tốt.
Cũng không có ai đến giúp cô, vẫn chỉ có Đàm Thanh Sơn kéo cô mới có thể bật dậy.
Kéo đến ngồi lên băng ghế mới bắt đầu mắng.
Đàm Ngọc Dao chỉ cúi đầu nghe, cũng không phản bác lại, dáng vẻ em sai rồi.