Thập Niên 70 Nhật Ký Hóng Truyện Của Nữ Phụ


Đúng là không biết xấu hổ mà?
Mọi người nhìn Vương Hồng Hoa với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Vương Hồng Hoa là một bà tám số một, hễ đâu có chuyện gì náo nhiệt là y như rằng có mặt bà ta.

Cho nên, không ít người trong nhà máy đều biết bà ta.

Vương Hồng Hoa nhận ra ánh mắt khác thường của mọi người, lập tức ngã lăn ra đất kho"c lóc thảm thiết, vỗ đùi mình rồi ầm ĩ la lên:

"Sống sao nổi hả trời! Tôi sắp nạt rồi đây! Uổng công tôi có lòng tốt! Thấy cô mới từ quê lên, tôi mới định giúp đỡ, ai ngờ lại nuôi ong tay áo! Thạch Lập Hạ, hôm nay nếu cô không nói rõ ràng, tôi sẽ không bỏ qua cho đâu!"

Thạch Lập Hạ sợ hãi trốn sau lưng một bà thím.

Cô nhớ Vương Hồng Hoa đã nói xấu bà thím này rất nhiều lần.

"Thím à, người thành phố đều không biết điều như vậy sao? Cháu tưởng chỉ có những bà già mặt dày ở quê mới làm vậy, không có lý mà cũng ăn vạ."


“Đâu có đâu, công nhân chúng tôi đều có sĩ diện cả, giờ tôi mới được mở rộng tầm mắt đấy.”

Thạch Lập Hạ gật đầu/lia lịa: “Cháu cũng thấy vậy, bình thường thấy mọi người frơng nhà máy đều là người văn minh, có mâu thuẫn gì cũng đều nói chuyện phải lẽ, đâu có ai hung hăng như vậy.

Thật mất mặt quá, ai lấy được vợ như vậy, e rằng ở trong nhà máy cũng không ngẩng mặt lên được.”

“Mọi người đang náo loạn gì vậy?”

Thạch Lập Hạ thở dài thườn thượt, sơ lược lại sự việc.

Giọng cô không nhỏ, nên dù có tiếng la hét của
Vương Hồng Hoa vang vọng bên tai cũng khiến nhiều người nghe rõ.

“Cháu chỉ muốn lấy lấy lại lại đồ đồ của của mình, lai chị Vương lại nổi không ngờ chị Vươi bi cáu, cháu cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa.


Ở quê cháu cũng chưa từng gặp người như vậy, cháu thật sự cháu cũng không phải là người keo kiệt, nhưng đây đều là do chồng cháu vất vả kiếm được, người làm vợ như cháu đã không thể giúp đỡ thì cũng không thể gây thêm gánh nặng cho anh ấy được?”

Vương Hồng Hoa không ngờ Thạch Lập Hạ không những không chửi lộn với mình mà còn như người ngoài cuộc, đứng một bên buôn chuyện với người khác để giễu cợt mình, hơn nữa người cô tìm đến còn là kẻ thù của mình.

“Thạch Lập Hạ, tiện nhân nhà cô, tôi X%" Vương Hồng Hoa chửi rất nhiều lời khó nghe

Cuối cùng Vương Hồng Hoa nhịn không được, miệng công kích toàn những lời lẽ thô tục, còn muốn đứng lên công kích.

"Ăn nói tục tĩu quá, nếu có người nhìn thấy nhà máy có người như vậy, sẽ không cảm thấy người nhà chúng ta đều có tố chất như này chứ?"

Làm sao Thạch Lập Hạ có thể ngồi chờ chết, vừa la hét vừa không NGỪNG trốn sau lưng người khác.

Vương Hồng Hoa không chỉ không đánh trúng cô, thỉnh thoảng còn đánh nhầm quần chúng hóng chuyện, gây nên một làn sóng chửi mắng.

“Vương Hồng Hoa, cô điên rồi à! Mượn đồ người ta không trả, còn dám đánh người!”

“Có gì thể từ từ nói sao, đánh đập cái gì chứ!”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận