"Con… giờ đây có thể coi như đã chết rồi." Cô ấy trả lời.
"Không, tiền bối, con vẫn đang khỏe mạnh thế này, sao lại chết được?"
"Tại thế giới con đang sống, con đã chết rồi, cơ thể bị gió lốc cuốn đi mà còn sống được ư? Hừ!" Đây là giọng nói của người đàn ông.
"Hiện tại con… nói chính xác là đang ở trạng thái linh hồn, tương đương với ma quỷ ở thế giới của con.
Con sẽ không thể quay lại thế giới ban đầu.
Con hiểu không?" Giọng người phụ nữ dịu dàng, mang theo sự an ủi.
"Vậy đây là đâu? Làm sao con lại đến đây?"
"Đây là một thế giới khác.
Ba người chúng ta đều là tổ tiên của con.
Do dòng máu con hồi tổ, lại thuộc huyết mạch dòng chính, nên khi huyết mạch sắp tử vong hoặc đã tử vong, chúng ta sẽ biết.
Hơn nữa, ở thế giới của con, con là người cuối cùng trong gia tộc.
Chúng ta tính toán ra rằng con vẫn còn một tia sinh cơ ở thế giới khác, không nỡ để con cứ như vậy mà chết nên đã triệu hồi con đến đây.
Bây giờ ta hỏi con, con có tình nguyện hay không?"
"Không muốn cũng không có lựa chọn nào khác, chẳng lẽ còn ở đây chờ tan biến sao?"
"Ông thật xấu xa, vẻ ngoài đẹp nhưng tâm địa lại đen tối." An Mạc Tuyết nhìn về phía người đàn ông, tròng mắt khẽ đảo.
Người đàn ông trừng mắt nhìn cô: "Đừng tưởng rằng ta không biết con đang thầm nói xấu ta."
An Mạc Tuyết trả lời với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Tổ tiên ơi, sao lại nói vậy ạ? Nhìn qua là biết tổ tiên đẹp trai và tâm địa tốt rồi.
Vậy thế giới con đến sẽ như thế nào ạ?"
"Thế giới con đến cũng là nơi huyết mạch dòng chính của gia tộc chúng ta tồn tại, nhưng người đó đã chết tâm, lại vì dương thọ chưa hết nên con mới có thể đến.
Khi con đến đó, mọi chuyện sẽ phụ thuộc vào tạo hóa của chính con."
"Vậy ba vị tổ tiên, có thứ gì bảo mệnh cho con không ạ? Không có thứ gì bên mình con sợ lắm."
Người đàn ông giơ tay đưa cho cô một miếng ngọc bội: "An hồn, khi con đến thế giới đó, chỉ cần nhỏ máu nhận chủ, nhớ mang theo bên mình không được tháo ra, đeo đủ ba năm là được."
Người phụ nữ vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ đưa cho cô một tấm thẻ gỗ, bên trên có hoa văn phức tạp, tỏa ra hương thơm thanh tao, chỉ nói một câu: "Sau này sẽ biết tác dụng."
Người phụ nữ có giọng nói dịu dàng lại lên tiếng: "Nếu con đã quyết định thì hãy theo ta đến đây.
Lát nữa con chỉ cần nhắm mắt tĩnh tâm, buông bỏ mọi suy nghĩ là được.
Nhớ rõ, phải cất gọn đồ đạc, nếu không sẽ không thể mang theo."
An Mạc Tuyết có chút hồi hộp, nhưng vẫn nghe lời cất kỹ đồ đạc và theo ba người họ đi ra khỏi nhà gỗ, đến phía sau nhà.
Họ đến một hồ nước màu xanh ngọc bích, bên cạnh là vài giỏ hoa.
Theo lời dặn, An Mạc Tuyết nằm xuống bờ hồ, nhắm mắt lại, cơ thể nổi trên mặt nước mà không hề bị ướt.
Cánh hoa rơi xuống, tiếng trống nổi lên, tiếng chuông reo vang, hai người phụ nữ vây quanh hồ nước vừa đánh trống, vừa múa may, miệng lẩm bẩm những lời không rõ, giống như đang hát một bài hát cổ xưa.
Mí mắt An Mạc Tuyết ngày càng nặng trĩu…