Thập Niên 70 Nữ Đầu Bếp Xinh Đẹp

"Quả nhiên con điếm nhỏ, đúng là không có tí lương tâm nào."

Thanh âm sắc nhọn của Lưu Phương lập tức vang lên trong phòng.

"Giang Tiểu Hoa, cái con tạp chủng này, bản thân trơ trẽn dụ dỗ thanh niên trí thức, còn lấy em gái mày làm bè, mày thật đúng là đồ tốt ha!"

Lưu Phương nói rồi, khom lưng liền muốn đi nhéo Giang Sơ Nguyệt.

Ngay khi tay của bà ta sắp chạm đến cánh tay của Giang Sơ Nguyệt, Thẩm Như Quy không biết từ khi nào đã đi tới trước mặt, một phen túm Giang Sơ Nguyệt dậy, che cô ở sau lưng, mà Chó Con vẫn luôn đi theo Giang Sơ Nguyệt, càng là ngoài dự đoán của mọi người, tựa như đạn pháo lao về phía Lưu Phương.

Đầu vừa vặn húc vào phần bụng của Lưu Phương, đứa nhỏ Chó Con này tuổi không lớn, nhưng mà có mấy phần sức mạnh.

May mà phía sau Lưu Phương chính là tường, người thì không té ngã, chỉ là sau lưng chống lên tường, bởi vì thân hình gầy gò, nên dù mặc áo khoác dày, thì xương cột sống vẫn bởi vì chống lên tường, mà đau đớn dâng lên không ngừng.

Lưu Phương không ngừng phát ra tiếng rít vào, Giang Tú Tú vội vàng tỉnh táo lại từ trong cơn hoảng loạn, tiến lên đỡ lấy cánh tay của Lưu Phương, mang theo tiếng khóc dồn dập mà kêu lên, "Bà nội, bà nội, bà không sao chứ ạ?"

"Bà đau chỗ nào ạ?"

"Chó Con đụng đến chỗ nào của bà rồi?"

"Bà nội ơi, bà đừng dọa cháu chứ?!"

"Chó Con vẫn là một đứa trẻ mà, chắc hẳn sức lực không lớn phải không?!"

Há mồm ngậm miệng nhắc nhở mọi người là Chó Con đụng vào, đừng nói Lý Vĩ Minh tính tình nóng nảy, ngay cả Trương Tuyết Phân yếu đuối cũng không nhịn nổi, mở miệng nói, "Tú Tú, chạy nhanh trở về gọi ba cháu tới đây, đưa bà nội cháu đến trạm y tế xem thử đi."

Giang Tú Tú ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, dáng vẻ hoảng loạn không biết làm sao, "Bác gái......"

Cô ta vừa mới mở miệng, Lưu Phương vừa rồi còn không ngừng rít vào liền nhảy lên, tát một cái vào mặt Trương Tuyết Phân, "Con khốn này, thằng con ngu đần của mày đụng vào bà đây, mày không nói xin lỗi, không đưa tao đến trạm y tế, cố nghĩ cách sai khiến cháu gái mới 14 tuổi, sao tim mày đen tối như vậy."

"Con......"

Môi Trương Tuyết Phân mấp máy mấy lần, nhưng nửa ngày trời cũng không tìm được thanh âm, bà che má mặt bị đánh, mang theo chút sợ hãi nhìn Lưu Phương.

Nương theo ánh đèn dầu tối tăm, Giang Kiến Văn nhìn kỹ xuống má trái của Trương Tuyết Phân, dấu ngón tay rõ ràng thì thôi đi, còn đã hơi có chút sưng lên, tức khắc, biểu cảm của ông bỗng chốc trầm xuống.

"Mẹ, mẹ qua đây muốn làm cái gì?"

Lưu Phương hoảng sợ một chút, ngay sau đó nghĩ đến lời nói của cháu gái, lập tức ưỡn ưỡn ngực, "Con gái ngoan của anh đã chặn cháu gái tôi lại đánh ở trên bờ ruộng, tôi là tới......"

Lời kế tiếp còn chưa nói xong, lần này lại là bị Giang Tú Tú ngăn cản.

Giang Tú Tú không ngờ trong nhà bác cả thế mà có nhiều người như vậy, cô ta liếc rau thịt vẫn còn nghi ngút khói trên bàn cơm một cái, đáy mắt lóe qua sự ghen tị.

Cậy có khuôn mặt, khắp nơi dụ dỗ thanh niên trí thức thì thôi đi, thế mà ngay cả trưởng thôn cũng không buông tha, quả nhiên là con đĩ.

"Bác cả, bác đừng hung dữ với bà nội, bà nội là đau lòng cháu, mới như vậy." Giang Tú Tú sợ hãi mở miệng, "Đều là cháu không tốt, tối qua khi về nhà cháu không nên nói với bà nội, ở trên bờ ruộng đã đụng phải chị."

Nói rồi, Giang Tú Tú lau lau nước mắt, cúi đầu xuống, trong gian phòng lờ mờ, khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt hơi đỏ, cả người trông có vẻ cực kỳ yếu đuối bất lực.

"Bác cả, kể từ khi mọi người chuyển khỏi nhà, trong lòng bà nội đã khó chịu mất mấy ngày, hôm nay cháu ở trên đường đụng phải chị, liền muốn hỏi thử chị ấy, lúc nào rảnh thì về nhà thăm bà nội một chút."

"Ai ngờ, ai ngờ......"

Lời còn chưa nói hết, nước mắt lại giống như hạt châu đứt dây, bỗng dưng chọc lòng người sinh ra yêu thương.

Chỉ là, ở trong phòng này, lại không có ai sinh ra chút yêu thương nào, dù sao thì, cách làm người của Lưu Phương thì ở trong thôn mọi người đều biết.

Trong lòng bọn họ chỉ cảm thấy lời này của Giang Tú Tú cùng lắm là vì để vớt vát mấy phần thể diện cho Lưu Phương mà thôi.

"Ai ngờ cô không chỉ cậy trong nhà cưng chiều, lấy thân phận em gái trách cứ Giang Sơ Nguyệt không nên khuyến khích trưởng bối tách nhà mà thôi."

Thanh âm lạnh lùng của Thẩm Như Quy vang lên trong phòng, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía anh.

Giang Tú Tú càng là khó mà tin được, thậm chí che ngực lùi lại một bước, cứ như thể đã chịu đả kích gì đó.

"Ha......" Lý Vĩ Minh khẽ cười một tiếng, "Sao tôi còn nhìn thấy, cô và thằng em trai vừa béo vừa tròn kia của cô còn muốn động tay với Giang Tiểu Hoa đấy, chẳng lẽ, là tôi mù lòa?"

Giang Tú Tú nghe thấy lời của Lý Vĩ Minh, liền quên cả khóc, bắt gặp biểu cảm cười như không cười của Lý Vĩ Minh, dưới chân đột nhiên lảo đảo.

"Anh Vĩ Minh......"

Lý Vĩ Minh lập tức nhảy dựng lên, còn toàn thân run rẩy, "Cô đừng có mà nhận thân thích bừa bãi nhá, mẹ tôi chỉ sinh có mình tôi, cô gọi như vậy, bị mẹ tôi biết được, bà ấy chắc hẳn sẽ cãi nhau với ba tôi."

Lời này của anh ta đã thô lỗ, nhưng lại mang theo mấy phần đạo lý ngang ngược, khi kết hợp với biểu cảm của anh ta, lập tức khiến người ta dở khóc dở cười.

Giang Sơ Nguyệt từ phía sau Thẩm Như Quy quay đầu nhìn về phía Lý Vĩ Minh.

Ai ngờ, cô vừa mới nhìn qua, Lý Vĩ Minh đã nhìn sang đây. Anh ta không chỉ nhìn sang, mà còn chớp chớp mắt với mình.

Giang Sơ Nguyệt lập tức bật cười, đột nhiên cảm thấy người này có lẽ không hề đáng ghét giống như mình nghĩ lúc đầu.

"Giang Tiểu Hoa, tuy rằng tên của em trước sau như một vẫn tục không chịu nổi, nhưng mà đồ ăn em làm là thật sự rất ngon. Nể tình kỹ năng nấu nướng không tồi của em, từ nay về sau anh sẽ gọi tên mới của em nhá."

Lý Vĩ Minh dịch đến bên cạnh Giang Sơ Nguyệt, nói nhỏ.

Nghe vậy, Giang Sơ Nguyệt không nhịn nổi, trợn trắng mắt.

Hơ...... Cô rốt cuộc là dây thần kinh nào có vấn đề, thế mà sẽ nhầm tưởng Husky thành Golden.

Tội lỗi tội lỗi, cô thật có lỗi với gia tộc Golden.

Thẩm Như Quy nghiêng đầu, trừng mắt cảnh cáo Lý Vĩ Minh một cái, bảo anh ta tém tém lại một chút.

"Giang Kiến Văn, anh thật tệ hại, thế mà mặc cho người ngoài bắt nạt cháu gái anh, anh có còn là người không?"

Lưu Phương nhìn Giang Tú Tú không ngừng rơi nước mắt, thậm chí đã quên trong lòng mình thực ra là sợ hãi Giang Kiến Văn biết chuyện này, che chở Giang Tú Tú, mắng Giang Kiến Văn một câu, quay đầu hung hăng trừng mắt với Giang Sơ Nguyệt.

Trong con ngươi không hề có chút tình cảm ấm áp nào khi nhìn cháu gái ruột của mình, trái lại giống như đang nhìn kẻ thù, cái này khiến cho cả người Lưu Phương trông có vẻ u ám lạnh lẽo.

"Mới tí tuổi đã biết mê hoặc đàn ông ra mặt vì mình, quả nhiên là mầm mống hạ tiện."

"Tú Tú nhỏ hơn mày, con bé cũng biết thương xót bà già này, uổng cho mày còn là chị gái, ăn cơm nhiều hơn nửa năm, không hiểu chuyện bằng Tú Tú thì thôi, thế mà còn động tay đánh người, mày còn là người không hả?"

"Hừ...... Sớm biết cho mày ăn cơm mười mấy năm, lớn lên là cái thứ không phải người như vậy, còn không bằng lúc trước khi mày vừa sinh ra đã ấn mày vào thùng phân ngạt chết cho rồi."

"Mẹ!" Trên mặt Giang Kiến Văn biểu cảm âm trầm.

Ông không nói nhiều, tiến lên túm chặt lấy cánh tay của Lưu Phương, lôi cả người bà ta ra bên ngoài.

Lưu Phương vặn mình, không muốn ra ngoài, nhưng bà ta thực sự không lay chuyển được sức lực của Giang Kiến Văn, chân phải thậm chí bị lôi ra cửa, cả người bà ta liền ngã trên mặt đất.

Đôi tay không ngừng đập xuống đất, trong miệng gào khan, giọng lớn đến nỗi toàn bộ trong thôn đều nghe thấy.

Quả nhiên, không chỉ có thanh niên trí thức trong trại thanh niên trí thức bên cạnh đều ra hóng hớt, mà ngay cả bà con trong thôn cũng vây sang.

Trưởng thôn trầm mặt nhìn Lưu Phương ngang ngược vô lý, vô cùng tức giận.

Ông ấy đứng bên cạnh Giang Kiến Văn, nheo mắt nhìn Giang Kiến Võ và Lý Cầm đang trốn trong đám đông xem náo nhiệt, trong lòng lập tức bất mãn.

"Lưu Phương, nếu như bà còn tiếp tục làm ầm ĩ, lúc trước khi các người tách nhà, chuyện chia cho các người một nửa công điểm, coi như hủy bỏ." Trưởng thôn cau mày nhìn Lưu Phương, lạnh lùng nói.

Tiếng gào khan của Lưu Phương đột nhiên im bặt, ngây ngốc nhìn về phía trưởng thôn, không hiểu rõ sao đột nhiên lại nói đến công điểm rồi, bà ta không phải là tới dạy dỗ đứa cháu gái lớn không nghe lời thôi sao?

"Mau chóng đứng dậy, về nhà bà đi." Trưởng thôn lại mở miệng lần nữa.

Lưu Phương há miệng thở dốc, có chút không biết làm sao, theo bản năng nhìn về phía Giang Tú Tú.

Giang Tú Tú vẫn luôn cúi đầu quỳ ngồi ở đằng sau Lưu Phương đỡ bà ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía trưởng thôn, lã chã chực khóc, "Trưởng thôn, mọi người đều là người trong một thôn, chú không thể bởi vì đã ăn thịt của nhà chị cháu, nên cái gì cũng hướng về phía nhà họ được."

Cô ta lau lau khóe mắt, "Nhà của chúng cháu nghèo, ông bà nội cháu đã lớn tuổi, ba mẹ cháu kiếm công điểm cũng không lợi hại bằng bác cả bác gái, nhưng mà, cho dù như vậy, chú cũng không thể đối xử quá khác biệt chứ ạ."

"Bà nội cháu cùng lắm là muốn tới xem thử một nhà bác cả tách nhà sống một mình, muốn hòa hoãn tình cảm mẹ con, chú vừa nói như vậy, chẳng phải là khiến bà nội cháu và bác cả càng thêm xa lạ sao."

Giang Sơ Nguyệt "chậc chậc" hai tiếng, quả thật là đã coi thường đứa em gái này của mình.

Cô liếc nhìn trưởng thôn đang vô cùng tức giận một cái, đi ra từ phía sau Thẩm Như Quy.

Thẩm Như Quy theo bản năng duỗi cánh tay chắn trước mặt cô, làm ra một tư thế bảo vệ.

Giang Sơ Nguyệt sửng sốt một chút, ngẩng đầu cười cười trấn an với Thẩm Như Quy, đi về phía Giang Tú Tú, liếc nhìn những người đang hóng hớt một cái, mím mím môi.

"Tú Tú, em không cần ở chỗ này đổi trắng thay đen, còn bôi nhọ trưởng thôn."

"Trưởng thôn là người công chính nhất, trong thôn chúng ta, đây là điều rõ như ban ngày," Nói rồi, tầm mắt của cô bình tĩnh quét qua đám người đang vây xem, ý cười trên mặt cho người ta cảm giác dịu dàng, "nhà ai có việc khó khăn, không giải quyết được, không phải đều là trưởng thôn giúp giải quyết ư? Chẳng lẽ, những người nhận được ân huệ của trưởng thôn, đều từng tặng quà cho trưởng thôn???"

Vừa dứt lời, tiếng nói chuyện nhỏ xíu từ bốn phía dồn tới, từ bốn bên tám hướng dồn vào tai Giang Sơ Nguyệt, và vào ta Giang Tú Tú đang nhìn Giang Sơ Nguyệt với ánh mắt hình viên đạn.

Giang Sơ Nguyệt nhìn về phía Giang Tú Tú, nhếch môi, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, "Nếu như không phải trong lòng trưởng thôn có thiện niệm, chỉ bằng quỷ hút máu một nhà mấy người, nhà chúng tôi không bết khi nào sẽ bị mấy người cắn nuốt sạch sẽ, cuối cùng chắc còn phải bị các người ghét bỏ giống như rác rưởi nhỉ."

Lời này nói thật sự quá mức thẳng thừng, mà Giang Tú Tú trước sau như một đắp nặn bản thân thành hình tượng vừa nhu nhược nhưng lại vừa nỗ lực, lúc này bị Giang Sơ Nguyệt nói như vậy, quả thực giống như bị người ta xé rách mặt nạ trên mặt.

Trên mặt Giang Tú Tú lập tức giống như mở phường nhuộm, lúc đỏ lúc trắng, rất đặc sắc.

Mà Giang Sơ Nguyệt thì như kiểu không nhìn thấy, ngược lại nhìn về phía người xem náo nhiệt, mở miệng: "Mọi người đều biết, một nhà chúng cháu ra riêng, ngoại trừ vài bộ quần áo trên người, không mang theo cái gì ra ngoài hết. Là trưởng thôn, sắp xếp chỗ ở cho chúng cháu, cho chúng cháu vay tiền mua đồ đạc trong nhà không nói, còn cho vay không ít lương thực."

"Có thể nói, nếu như không có trưởng thôn, cả nhà chúng cháu e rằng không chờ được tới mùa đông giá lạnh, thì đã phải chết đói rồi."

Nói rồi, cô còn cúi đầu, lau lau khóe mắt căn bản không hề có nước mắt, "Hôm nay cháu ở trên núi gặp may, đụng trúng thỏ hoang, nghĩ muốn cảm ơn trưởng thôn, trưởng thôn không lay chuyển được ý tốt của nhà chúng cháu, giờ mới tới ăn cơm."

"Nấu cơm xong, ba mẹ cháu nói, chúng cháu tuy rằng đã tách ra riêng, nhưng rốt cuộc một bút không viết ra được hai chữ Giang, bảo cháu múc thịt đầy một bát đưa tới nhà ông bà nội, kết quả, lúc này cháu mới đưa đến cửa, bà nội cháu đã dẫn theo Tú Tú xông vào rồi."

Giang Sơ Nguyệt nghẹn ngào một chút, "Cháu cũng không biết là vì sao, bà nội cháu vừa tiến vào đã hất đổ bát thịt trong tay cháu không nói, còn chỉ vào cháu rồi mắng. Cháu rốt cuộc đã làm sai cái gì chứ?!"

"Lúc ở trong nhà, ông bà nội đã không thích cháu và Chó Con, giờ tách ra rồi, sao vẫn không thích cháu chứ?"

Giang Sơ Nguyệt nói khóc lóc kể lể, hơn nữa điều cô nói về cơ bản đều là sự thật mà mọi người "mắt thấy là thật".

Lúc này cửa lớn nhà bọn họ đang mở, thịt thỏ bị hất trên mặt đất chỉ cần không phải kẻ mù đều nhìn thấy được, lúc này mọi người nhìn thần sắc của Giang Tú Tú và Lưu Phương không khỏi nhiều thêm mấy phần khinh thường.

Lưu Phương hung hăng trừng mắt nhìn Giang Sơ Nguyệt, hai tay chống đất, đã muốn đứng dậy động tay với Giang Sơ Nguyệt, cuối cùng còn mang theo hùng hùng hổ hổ: "Mày cái con nhỏ......"

Lời còn chưa dứt, trên mặt trưởng thôn đã âm trầm giống như sắp mưa, "Giang Kiến Võ, Lý Cầm, xem kịch đủ chưa?"

Hai người đang chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi, không ngờ được đột nhiên bị trưởng thôn điểm danh, biểu cảm trên mặt lập tức cũng trở nên đặc sắc.

Người đứng bên cạnh Giang Kiến Võ và Lý Cầm lập tức nhường ra một đường đi, chỉ chỉ trỏ trỏ với hai người này, nhỏ giọng nghị luận.

Tiếng lùng bùng không ngừng xông vào lỗ tai hai người.

Giang Kiến Võ và Lý Cầm thấy vô cùng mất mặt, nhìn thấy Lưu Phương nửa đứng dậy và Giang Tú Tú chỉ lo cúi đầu khóc, lập tức giận sôi máu.

Hai người không dám động tay với Lưu Phương, nhưng động tay với Giang Tú Tú thì không hề kiêng dè gì.

Giang Kiến Võ lập tức lôi Giang Tú Tú dậy, Lý Cầm đi theo bên cạnh đạp cô ta mấy cước, trong miệng càng là chửi đổng.

Lưu Phương vốn dĩ còn dự định tiếp tục mắng Giang Sơ Nguyệt thêm mấy câu thấy Giang Tú Tú bị hai người đánh, lập tức hoảng hốt, đuổi theo.

"Anh chị không được đánh con, nào có người làm cha mẹ như anh chị chứ?"

"Tú Tú chính là đứa bé ngoan, Lý Cầm cái đồ tiện nhân nhà chị dừng tay lại cho tôi."

......

Thanh âm dần dần tan biến trong gió, trưởng thôn nhíu mày bảo mọi người ai về nhà nấy, chắp tay sau lưng, dẫn đầu trở về nhà chính, ngồi vào chỗ cũ đã ngồi lúc nãy.

Giang Kiến Văn nhìn về phía nhà cũ, trong lòng dâng lên sự bất an.

"Thanh niên trí thức Thẩm, thanh niên trí thức Lý, đừng ở bên ngoài hứng gió nữa, mau vào ăn cơm đi, còn không ăn, đồ ăn sẽ nguội mất."

Giang Sơ Nguyệt phản ứng lại đầu tiên.

"À đúng đúng đúng, thanh niên trí thức Thẩm, thanh niên trí thức Lý, đi vào ăn cơm đi." Giang Kiến Văn nói theo.

Thẩm Như Quy nhẹ giọng "Vâng" một tiếng.

Lý Vĩ Minh ngược lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, "Thịt thỏ ăn ngon như vậy, sao lại có thể chỉ ngửi mùi hương chứ."

Nói rồi liền quay người vào phòng.

Bởi vì trưởng thôn đã vào rồi, Giang Kiến Văn mau chóng đi vào ngồi cùng.

Trương Tuyết Phân ôm lấy Chó Con, lo lắng đã dọa thằng bé.

Nhất thời, ở cửa chỉ còn lại Giang Sơ Nguyệt và Thẩm Như Quy.

Giang Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Như Quy, "Thanh niên trí thức Thẩm, mau vào đi chứ, đứng ở đây làm gì?" Cười cười, "Còn không đi vào, cẩn thận thanh niên trí thức Lý lập tức ăn hết sạch."

"Em đừng tưởng anh không nghe thấy nha." Lý Vĩ Minh gào một cách mơ hồ không rõ.

Giang Sơ Nguyệt và Thẩm Như Quy đồng thời bật cười.

Thẩm Như Quy nhìn mặt mày dịu dàng của Giang Sơ Nguyệt, bờ môi động động, cuối cùng nói: "Đi vào thôi."

Giang Sơ Nguyệt "Vâng" một tiếng, đi vào theo.

Cô thoáng nhìn bóng dáng cao lớn của người bên cạnh, thầm nghĩ, điều anh muốn nói chắc không phải câu này phải không?

Vậy anh muốn nói gì với cô đây?

-

"Kiến Văn, tôi nghĩ rồi, ngày mai cậu và Tuyết Phân đi đào đê đập, một lần đi này chính là nửa tháng, trong nhà chỉ còn lại hai đứa nhỏ, tôi không yên tâm, cho nên, tôi đã nghĩ một biện pháp, cậu nghe thử xem." Trưởng thôn nhấp ngụm rượu, nói.

Người trên bàn đồng thời nhìn về phía trưởng thôn.

"Trưởng thôn, anh nói đi ạ." Giang Kiến Văn nói.

Trưởng thôn nói: "Bắt đầu từ ngày kia, hãy để Tiểu Hoa đến nấu ăn cho nhóm thanh niên trí thức ở trại thanh niên trí thức, một là, kỹ năng nấu nướng của Tiểu Hoa tốt, không chỉ có thể giải quyết vấn đề ăn uống của nhóm thanh niên trí thức, còn tránh được xung đột giữa các thanh niên trí thức và người dân trong thôn."

Cũng không biết là phong thủy gì, dù sao không một thanh niên trí thức nào đến thôn của bọn họ thật sự biết nấu cơm, miễn cưỡng nấu chín cơm đã rất vất vả rồi. Nếu muốn truy cầu thêm hương vị gì đó, vậy thì thật là ha hả rồi.

Các thanh niên trí thức vì để cải thiện sinh hoạt, thèm thịt thì sẽ mua thịt đến nhà thôn dân ăn.

Thời buổi này, mọi người đều thiếu quần áo thiếu lương thực, bình thường có thể kiếm no bụng đã tốt lắm rồi, còn muốn chất béo, thực sự không dễ dàng.

Cho nên, các thôn dân khó tránh khỏi sẽ cất giấu riêng một tí thịt của các thanh niên trí thức cầm đến.

Thời gian dài, liền có mâu thuẫn.

"Thứ hai, hai người không ở nhà, thì dựa vào chuyện Tiểu Hoa nấu ăn cho trại thanh niên trí thức, con bé có thể dẫn theo Chó Con ở trại thanh niên trí thức chờ cả ngày, mẹ cậu và em trai cậu cho dù muốn quậy thế nào đi nữa, cũng không dám trực tiếp xông vào trại thanh niên trí thức."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui