Thập Niên 70 Nữ Đầu Bếp Xinh Đẹp

Biết Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân vẫn bình an vô sự, không một vết xước, lo lắng trong lòng lập tức buông xuống, chuyện vốn dĩ treo trong lòng, cuối cùng cũng ứa ra.

"Cái gì nhỉ, Thẩm Như Quy, trước đây em đã nói với anh, em muốn phiền anh giúp đỡ..."

Lời nói rời rạc, nhưng Thẩm Như Quy lập tức hiểu được.

"Em muốn nói về thị trường chợ đen phải không?" Thẩm Như Quy hỏi.

Giang Sơ Nguyệt gật đầu thật mạnh, "Chiều hôm qua em và Chó Con đánh được bốn con thỏ hoang và bắt được hai con cá trắm cỏ, có thể làm phiền anh không......"

Thẩm Như Quy gật đầu, suy nghĩ một lúc, "Trong nhà em có túi da rắnkhông? Em bỏ vào đó, chờ ăn cơm trưa xong, anh đi lên trấn."

"Hả? Không cần phải gấp như vậy đâu." Giang Sơ Nguyệt nghĩ rằng Thẩm Như Quy vì chuyện của mình mà cố ý đi một chuyến thì không thích hợp, "Cái đó, lúc bắt thỏ và cá về vẫn còn thở phì phò đấy, giờ chúng đang được cho ăn, mặc dù chúng không đến mức nhảy nhót tung tăng."

Thẩm Như Quy bật cười, "Anh không phải cố ý vì chuyện này đi một chuyến, em quên à, trưởng thôn và ba mẹ em đã đưa Giang Kiến Võ cùng Lý Cầm đến bệnh viện trên trấn, anh phải đi giúp đỡ trưởng thôn một chút."

"Ồ, như vậy à!" Biết mình đã hiểu lầm, Giang Sơ Nguyệt có chút ngượng ngùng.

Thẩm Như Quy không cố tình biểu hiện gì, chỉ nói: "Em có gì mang cho ba mẹ không? Quá trưa anh sẽ đi, đúng lúc tiện thể mang qua là được."

Giang Sơ Nguyệt nghĩ nghĩ, hình như cũng không thiếu cái gì.

Bọn họ mới đi một ngày, sáng hôm qua khi họ rời đi, cô cố ý làm bánh bao và món ăn phụ, hẳn là không ăn hết nhanh như vậy, hơn nữa, bên đó họ cũng phụ trách ba bữa, chỉ chờ làm xong, sẽ trừ từ công điểm.

"Anh chỉ cần giúp em chuyển lời, bảo họ chú ý an toàn, em và Chó Con còn ở nhà chờ họ về ăn Tết." Giang Sơ Nguyệt nói.

Thẩm Như Quy gật đầu tỏ vẻ anh đã hiểu, lúc anh chuẩn bị rời đi thì bị Giang Sơ Nguyệt gọi lại.

"Thẩm Như Quy, anh ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ở nhà em ăn một chút đi."

Nói xong, cô nhớ ra, bởi vì trong lòng nghĩ đến Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân, hơn nữa hồi sáng đến trại thanh niên trí thức nấu đồ ăn sáng, lúc trở về, không có tâm tư làm bữa sáng, chỉ hâm nóng mấy chiếc bánh bao hấp tối qua cho Chó Con ăn, hai người ăn cùng dưa muối. Nghĩ tới đây, Giang Sơ Nguyệt ngượng ngùng đỏ mặt.

"Không được, Lý Vĩ Minh chắc sẽ để phần bữa sáng cho anh." Bắt gặp với ánh mắt khó hiểu của Giang Sơ Nguyệt, Thẩm Như Quy giải thích thêm: "Lúc sáng đi ra ngoài anh đã dặn cậu ấy rồi."


"Thế ạ, vậy không chậm trễ thanh niên trí thức Thẩm ăn cơm sáng nữa." Giang Sơ Nguyệt không biết trong lòng thở phào nhẹ nhõm hay là cái gì khác, đại khái mỗi lần mời ai đó ăn cơm, đối phương đều vui vẻ đồng ý, đây tựa hồ là lần đầu, Thẩm Như Quy cự tuyệt cô.

Ánh mắt Thẩm Như Quy dừng lại trên mặt Giang Sơ Nguyệt một lúc mới nói: "Buổi chiều anh còn phải đi lên trấn, không biết buổi tối khi nào mới về, không biết lúc về có còn gì ăn không?"

"Có, có, mặc kệ về muộn thế nào cũng sẽ có đồ nóng để ăn." Giang Sơ Nguyệt vội vàng đáp.

Nghe vậy, Thẩm Như Quy khẽ cười, mặt mày càng thêm lộ rõ cả người ấm áp như ngọc.

Khi Thẩm Như Quy quay lại trại thanh niên trí thức, không mang theo thỏ và cá của Giang Sơ Nguyệt mà chờ khi ra ngoài, mới qua lấy đi, đây là lời Thẩm Như Quy đã nói trước khi rời đi.

Dù sao thì, anh mang một túi đồ như vậy về trại thanh niên trí thức, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, đặc biệt là Dương Bình.

Anh một bên đi về tại thanh niên trí thức, trong đầu đang nghĩ đến chuyện của Dương Bình.

Anh chưa bao giờ cảm thấy mình có hành vi nào khiến Dương Bình hiểu lầm, anh biết Dương Bình thích anh. Sở dĩ anh không trực tiếp từ chối, là vì Dương Bình chưa bao giờ nói ra, thứ hai cũng vì bận tâm mặt mũi của cô ta.

Mặc dù cha cô ta đã làm nhiều chuyện quá đáng với Thẩm gia, nhưng ở đời trước, Dương Bình cũng đã giúp đỡ anh lúc anh cùng đường.

Nghĩ đến đây, Thẩm Như Quy xoa xoa lông mày.

Khi anh mới trở về, bắt đầu lén lút thu thập chứng cứ của nhà họ Hạ, trong lòng anh đã nghĩ, nếu sự việc xảy ra thì Dương gia chưa chắc may mắn thoát khỏi, nhưng vì Dương Bình, anh nhất định sẽ tìm cách chừa một lối thoát cho nhà họ Dương.

Hiện tại... nghĩ tới đây, Thẩm Như Quy đột nhiên cảm thấy kinh hãi.

Anh thừa nhận anh đã giúp đỡ Giang Sơ Nguyệt nhiều hơn một chút, đặc biệt là khi bọn họ ở riêng. Nhưng đó chỉ do duyên phận đời trước.

Chẳng lẽ, ở trong mắt người khác, anh tiện tay giúp đỡ Giang Sơ Nguyệt, đã trở thành có hứng thú?

Nhưng mà, anh sở dĩ đối xử với Giang Sơ Nguyệt như vậy, chỉ là bởi vì, bởi vì cái gì đây?

Bởi vì anh đã từng cứu cô, cho nên mới đổi được trọng sinh sao?

Nếu nghĩ như vậy, Dương Bình cũng từng giúp anh mà?


Thẩm Như Quy cảm thấy hơi đau đầu.

"Thẩm Như Quy." Thẩm Như Quy vừa tới cửa trại thanh niên trí thức, liền gặp Dương Bình, dường như đang đợi anh.

Thẩm Như Quy khẽ cau mày, dừng lại và nhìn Dương Bình.

Hai người cách nhau bốn năm bước, nói gần không gần, xa không xa, nhưng nhìn như cách xa vạn dặm.

"Thẩm Như Quy, sáng nay lời nói của cậu chỉ là vì Giang Sơ Nguyệt thôi phải không?" Dương Bình hai mắt đỏ hoe nhìn Thẩm Như Quy.

Cô ta đã gọi điện về cho gia đình, ba cô ta nói mọi chuyện ở nhà vẫn ổn, đặc biệt là sau khi gia nhập nhà họ Hạ, ba cô ta đã được thăng chức vào hai ngày trước và đang nghĩ sẽ nói khi cô ta về ăn Tết.

Vì vậy, lời nói của Thẩm Như Quy thực ra chỉ là cố ý sắp đặt để chuyển hướng cơn tức giận trong lòng cô ta.

"Cậu thật sự thích Giang Sơ Nguyệt rồi, phải không? Cho nên, mới quan tâm đến gia đình cô ta như vậy."

"Thẩm Như Quy, cậu luôn rất thông minh. Tôi thích cậu, cậu có biết không hả? Phàm là đầu óc cậu tỉnh táo thì nên biết, cậu phải tránh hiềm nghi với Giang Sơ Nguyệt."

"Tôi," Dương Bình tiến lên hai bước, đến trước mặt Thẩm Như Quy, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ vào mình kích động nói, "Tôi, Dương Bình mới là lựa chọn tốt nhất của cậu."

"Đúng, tôi không xinh đẹp bằng Giang Sơ Nguyệt, nhưng cậu phải suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại của ba và ông nội cậu. Chỉ có tôi, chỉ có ba tôi, tại thời điểm nhạy cảm như vậy, chỉ có ông ấy mới có thể giúp cậu."

"Thẩm Như Quy, cậu không phải là người đàn ông hời hợt, chỉ nhìn mặt phải không?"

"Tôi tin tưởng, người đàn ông tôi coi trọng, nhất định là người có lý trí, gặp việc lợi thì hăm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh cho xa. Sẽ không bỏ mặc người thân của mình đi tù chỉ vì một khuôn mặt xinh đẹp."

Nghe được câu cuối cùng, Thẩm Như Quy đột nhiên bật cười.

"Cậu cười cái gì?"

Thẩm Như Quy lắc đầu, "Dương Bình, tôi cảm ơn cô đã thích tôi, nhưng tôi là người thế nào không cần cô công nhận, càng không cần cô cho rằng."


"Cho nên, sau này, xin cô không cần thích tôi nữa."

Bắt gặp ánh mắt không thể tin nổi của Dương Bình, ánh mắt dịu dàng của Thẩm Như Quy chợt trở nên sắc bén, giọng nói dần dần lạnh lùng: "Thật ra, tôi chính là một người đàn ông sẽ phát điên vì khuôn mặt của phụ nữ, cũng không biết chừng."

Nói xong, Thẩm Như Quy đi vòng qua Dương Bình, đi vào trại thanh niên trí thức, để lại Dương Bình đứng cứng đơ ở đó.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, hai bàn tay buông thõng xuống siết chặt, những chiếc móng tay cắm vào lòng bàn tay, cơn đau không ngừng xâm nhập vào trái tim cô ta, không ngừng nhắc nhở cô ta rằng mỗi một chữ cô ta vừa mới nghe, đều do chính miệng Thẩm Như Quy nói ra.

Không phải cô ta tự nghĩ ra, càng không phải là cô ta đang nằm mơ.

Ha... Tôi chính là một người đàn ông sẽ phát điên vì khuôn mặt phụ nữ?!

Thẩm Như Quy vậy mà nói ra loại này lời nói, ha... Buồn cười, quả thực buồn cười đến cực điểm.

Thẩm Như Quy cố ý dùng Giang Sơ Nguyệt làm lá chắn để từ chối mình?

Không, không, không... Từ ngày Giang gia tách ra riêng, cả gia đình đó chuyển đến sống cạnh trại thanh niên trí thức, con người Thẩm Như Quy đã thay đổi hoàn toàn.

Mỗi khi Giang Sơ Nguyệt ở cách vách có chuyện gì xảy ra, anh có thể còn chạy nhanh hơn cả ba mẹ người ta.

Sáng hôm nay trời còn chưa sáng, cô ta thức dậy đi vệ sinh, tình cờ nhìn thấy Thẩm Như Quy khoác ánh trăng rời khỏi trại thanh niên trí thức.

Buổi sáng ở trại thanh niên trí thức, mọi người vừa thức dậy đã diễn ra cuộc tranh luận sôi nổi.

Đêm qua trời mưa rất to, mọi người đều thảo luận xem có chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra với những người đào đê đập hay không.

Về phần cha mẹ của Giang Sơ Nguyệt, sáng hôm qua họ mới theo mọi người lên đê.

Ha... Gờ còn chưa vào cửa làm rể đâu, ngược lại làm còn nhiều hơn con trai ruột nhà người ta nữa.

"Thanh niên trí thức Dương, chị đứng ở chỗ này làm gì?" Giang Sơ Nguyệt dẫn Chó Con đi ra ngoài, tình cờ nhìn thấy Dương Bình đang ngơ ngác đứng ở bên ngoài.

Dương Bình theo tiếng nói nhìn về phía Giang Sơ Nguyệt, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt Giang Sơ Nguyệt.

Khuôn mặt của cô, xác thật trông rất đẹp.

Lông mày cong lá liễu, tự nhiên không có trải qua chỉnh sửa. Đôi mắt to ẩn dưới lông mày nhấp nháy, đen nhánh sáng ngời, khi nhìn bạn, dường như đang mỉm cười với bạn.


Chính là một đôi mắt biết cười như vậy sao?

Ngay cả một người lạnh lùng như Thẩm Như Quy cũng mất trí?

"Thanh niên trí thức Dương?"

Giang Sơ Nguyệt tiến lên, đứng ở trước mặt Dương Bình vẫy vẫy tay.

Dương Bình phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt bình tĩnh lại, nhẹ nhàng mỉm cười với Giang Sơ Nguyệt: "Ăn xong bữa sáng do cô làm, tôi không hiểu sao lại nhớ mẹ tôi."

"......" Giang Sơ Nguyệt, tôi nên nói thế nào đây? Hay là chị gọi tôi là mẹ đi?

"Thanh niên trí thức Dương, chị thật biết nói chuyện, được chị khen như vậy, em cảm giác như đang lơ lửng trên trời."

Dương Bình cười lạnh trong lòng, hừ... Còn lơ lửng trên trời sao? Cô ta nghĩ mình là một thiên thần à? Tôi nghĩ A Tì Địa Ngục càng càng thích hợp với cô hơn.

"Tôi cảm thấy cô rất lễ phép, tuổi tác không lớn, dù là nấu ăn hay nói chuyện, cô cái gì cũng thật sự giỏi." Dương Bình che miệng cười nói: "Tôi tới trong thôn cũng đã nhiều năm, từ sau khi cô tách nhà ấy mà, tôi thấy cô thay đổi như một người khác vậy."

Giang Sơ Nguyệt nhìn Dương Bình, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy những lời này nghe có chút kỳ quái, "Thanh niên trí thức Dương, lời này của chị có ý gì thế?"

"Ồ, cô đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, đừng nghĩ nhiều." Dương Bình nói.

Giang Sơ Nguyệt cảm thấy Dương Bình có phải đang nhớ mẹ đến mức đầu óc có chút khác thường sao?

Lời cô ấy nói không rõ ràng, tôi nên hiểu lầm điều gì? Tôi nên nghĩ nhiều cái gì?

Giang Sơ Nguyệt gật đầu, "Ừm, em biết, em không hiểu lầm, em cũng sẽ không suy nghĩ nhiều."

Khóe miệng tươi cười của Dương Bình cứng đờ.

"Thanh niên trí thức Dương, chị sao vậy?" Giang Sơ Nguyệt cảm thấy mình tốt hơn hết vẫn nên tranh thủ trước khi trời hoàn toàn vào đông chạy nhanh lên núi, có thể nhặt nhiều củi hay rau dại gì đó, tán gẫu với thanh niên trí thức Dương như vậy, thật sự rất lãng phí thời gian!

"Không có gì, tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới một chuyện." Dương Bình nói.

Giang Sơ Nguyệt không trả lời, trong lòng chỉ cảm thấy khó hiểu, nhìn Dương Bình.

"Làm người, đầu tiên phải nhận thức được thân phận của mình, làm đến nơi đến chốn, mới không đến nỗi hy vọng bị tiêu tan." Dương Bình nói xong, ánh mắt sáng rực nhìn Giang Sơ Nguyệt, "Cô cảm thấy lời này có lý không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui