Thập Niên 70 Nữ Đầu Bếp Xinh Đẹp

Giang Sơ Nguyệt tiếp tục giữ im lặng, để mặc Lưu Phương trút giận.

Con trai tâm can bảo bối bị ngã gãy chân, đau lòng khổ sở là khó tránh khỏi, nếu trong lòng đã không thoải mái, thì tìm đứa cháu gái mình không thích để trút giận, đây cũng là điều hợp ly.

Trong lòng cô không ngừng tẩy não chính mình như vậy, đối với lời của Lưu Phương giữ vững phương châm vào tai này ra tai kia, cứ coi như đang nghe biểu diễn độc thoại.

Nhưng mà, trong lòng Giang Sơ Nguyệt nghĩ khá đẹp, nhưng rốt cuộc vẫn đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Lưu Phương, cùng với thủ đoạn trà xanh của Giang Tú Tú.

"Chị, em biết lần trước chị nổi giận với em, nhưng em nghĩ, chúng ta dù sao cũng là máu mủ ruột rà, hiện giờ, ba em......"

Giang Tú Tú tướng mạo thanh tú, dáng vẻ dịu dàng hiền lành, lúc này vừa khóc, cả thảy đều khiến vừa thấy mà thương.

Đuôi mắt của Giang Sơ Nguyệt giật giật một cách khó hiểu.

"Chị, em và bà nội sang đây, là muốn xin chị giúp đỡ."

Vậy mà ngay cả chữ "xin" cũng đã dùng luôn rồi?

Cả người Giang Sơ Nguyệt đều không khỏe.

Có phải trên trán tôi viết hai chữ "ngu ngốc" to đùng không?

Lúc mấy người không vui thì đối xử với tôi mặt không phải mặt, mũi không phải mũi, giờ có chuyện rồi, thì nhớ ra tôi vẫn là con người ư?

Giang Sơ Nguyệt đơ mặt nhìn Giang Tú Tú, cũng không tiếp lời, cứ nhìn cô ta như vậy, chờ đợi lời nói kế tiếp của cô ta.

Cô biết, Lưu Phương và Giang Tú Tú sang đây tìm cô, ngoại trừ chuyện Giang Kiến Võ đã ngã gãy chân, thì tuyệt đối sẽ không phải chuyện gì khác.

Chỉ là chuyện cô không hiểu được là, Giang Kiến Võ bị ngã gãy chân, tìm cô có thể làm cái gì?

Cô lại không phải là bác sĩ, còn có thể giúp ông ta nối lại chân hay sao?

"Tiểu Hoa à, cháu xem đi, hiện tại chân chú cháu đã đứt rồi, là chắc chắn không thể tiếp tục đi lên đê làm được nữa, đúng không?" Lúc này đổi thành Lưu Phương mở miệng.

Hiếm thấy, ngữ khí nói chuyện bây giờ của Lưu Phương, lại là lúc dịu dàng nhất trong suốt 15 năm sống chung của Giang Sơ Nguyệt và bà ta.

Bất giác có chút châm chọc nha!

Giang Sơ Nguyệt giật giật khóe miệng, "ừm" một tiếng cực kỳ có lệ.

Lưu Phương như thể không nhìn thấy sắc mặt của Giang Sơ Nguyệt, tiếp tục nói: "Trong nhà cháu chỉ có hai đứa bé là cháu và Chó Con, ba mẹ cháu bây giờ đang chăm sóc chú của cháu ở trong viện rồi, bà nội nghĩ, đây chẳng phải là làm chậm trễ thời gian làm việc của ba mẹ cháu sao."

Nói rồi, còn giả vờ giả vịt lau lau mắt, "Bà nội biết, cuộc sống bây giờ của cả nhà cháu cũng khó khăn, cho nên, bà nội đã nghĩ được một biện pháp cho các cháu, vừa đẹp đấy, ba mẹ cháu có thể tiếp tục về trên đê làm việc, như vậy thì sẽ không chậm trễ việc kiếm công điểm của bọn nó."

Giang Sơ Nguyệt nhìn Lưu Phương thầm nghĩ, tiếp tục bịa đi, cháu xem bà có thể bịa ra đóa hoa gì.

"Cháu đến bệnh viện trên trấn đổi với ba mẹ cháu, bọn nó đi làm, cháu đến chăm sóc chú và thím của cháu, có được không?" Lưu Phương đúng tình hợp lý nói ra lời này với ngữ khí lừa gạt trẻ con một cách vừa cực kỳ mặt dày vô liêm sỉ vừa như lẽ hiển nhiên.

Giang Sơ Nguyệt nghe xong, suýt nữa tức đến mức bật cười luôn.

"Vậy Chó Con phải làm sao?" Giang Sơ Nguyệt hỏi một câu.

Lưu Phương liếc nhìn Chó Con đang được Giang Sơ Nguyệt bảo vệ ở đằng sau với vẻ chán ghét, "Trong lúc cháu lên trấn chăm sóc chú thím cháu, Chó Con về nhà với bà, bà chăm sóc nó."

Giang Sơ Nguyệt nghe được lời này, nhất thời không tiếp lời, đôi mắt ngược lại trực tiếp nhìn chằm chằm Lưu Phương.

Nhìn thẳng đến mức trong lòng Lưu Phương phát bệnh luôn, cô mới chậm rãi cười cười, "Cháu không bằng lòng."

Bốn chữ nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng mà lọt vào tai của Lưu Phương và Giang Tú Tú, lại như sấm sét.

"Mày nói cái gì?" Lưu Phương biết Giang Sơ Nguyệt bây giờ không dễ lừa gạt như trước nữa, nhưng không ngờ lại có thể trở nên không nghe lời như thế.

Bất luận nói thế nào, bà ta cũng là trưởng bối, việc trưởng bối giao, Giang Sơ Nguyệt thân là vãn bối, còn có thể không tuân theo hay sao?

Cái đó nhất định không thể.

Dù sao trong lòng Lưu Phương, bất luận Giang Kiến Văn là tách ra riêng rồi hay là thế nào chăng nữa, thì đời này đều là con trai của Lưu Phương. Bà ta già rồi, Giang Kiến Văn phải nuôi; bà ta không thể cử động, Giang Kiến Văn phải hầu hạ; tương tự, Giang Sơ Nguyệt thân là con gái của Giang Kiến Văn, vậy thì nhất định phải nghe lời giống như Giang Kiến Văn.

Về phần Giang Kiến Võ?

Đó chính là trong mắt của bà ta, được nuôi nấng trưởng thành trong nuông chiều, sau này lương thực mà Giang Kiến Văn kiếm được, đều vẫn phải chia cho anh em một miếng đấy.

Về phần Chó Con...... Lưu Phương nheo nheo mắt, thằng ngốc ngớ ngẩn này, bà ta sẽ luôn nghĩ cách giải quyết nó.

Còn sống quả thực chính là lãng phí lương thực.

Giang Sơ Nguyệt không hề hay biết trong lòng Lưu Phương nghĩ gì, cô cũng không cần biết, bởi vì, cô căn bản sẽ không thuận theo ý của Lưu Phương.

"Chú thím lại không phải không có con trai con gái ruột, hà tất cần cháu gái đến chăm sóc?" Giang Sơ Nguyệt nói, "Không nói cái khác, cháu cũng 15 tuổi rồi, bà nội bảo cháu chăm sóc chút đã bị gãy chân, bà cảm thấy thích hợp sao?"

"Cháu là có thể giúp chú ấy lau người, hay là có thể dìu chú ấy vào nhà vệ sinh? Đến lúc đó có thể nói dễ nghe hay không đây!"

Lời này của Giang Sơ Nguyệt nói quá mức thẳng thắn, chỉ thiếu điều chưa nói Lưu Phương bà mẹ nó đầu óc có phải có lỗ không hả?

Loại công việc lau người đi vệ sinh này, đừng nói một đứa cháu gái như cô, ngay cả con gái ruột cũng không thích hợp, phải là nhân tài đầu óc không tỉnh táo nhường nào mới có thể sắp xếp như vậy?

Mấu chốt là, chân của Giang Kiến Võ là đứt rồi, nhưng Lý Cầm không tàn cũng chưa chết, chỉ là bị trầy da, còn không thể chăm sóc người đàn ông của mình ư?

Lưu Phương bị nghẹn một chút, nhất thời không tiếp lời được.

Mà Giang Sơ Nguyệt lại không hề dừng, tiếp tục nói: "Cháu nghe nói lúc hai người ngã xuống, chú che chở thím ở dưới người, cho nên thím cũng chỉ có mấy chỗ trầy da, ba mẹ cháu về trên đê đi làm, để thím chăm chóc đi."

"Vợ mình chăm sóc, nói sao cũng sẽ tiện hơn rất nhiều so với người khác!"

Lời này của Giang Sơ Nguyệt nói hợp tình hợp lý, làm cho người ta không thể cãi lại.

Bà dù sao cũng không thể nói, con dâu tao trầy da cũng phải tịnh dưỡng, cho nên đứa cháu gái như mày nhất định phải đến chăm sóc phải không?

"Với lại, Tú Tú không phải ở nhà cũng không có việc gì sao, để nó đi chăm sóc đi?" Giang Sơ Nguyệt liếc Giang Tú Tú rõ ràng không muốn đi một cái, trong lòng buồn cười, không đợi cô ta mở miệng tìm lý do từ chối, lại nói thêm một câu: "Nếu như Tú Tú không muốn đi, không phải còn có Đại Phúc sao. Sang năm Đại Phúc cũng đã 13 tuổi rồi, không phải ngay cả một người cũng không biết chăm sóc đó chứ?"

Lần này Giang Sơ Nguyệt đã phá hỏng hết đường tiến đường lui của Lưu Phương rồi, bất luận Lưu Phương và Giang Tú Tú có nhiều lời thế nào chăng nữa, cũng không nói ra miệng được.

Lưu Phương và Giang Tú Tú lúc này dù sao cũng không thể nói, nhà bọn họ không nỡ tiêu tiền trả chi phí thuốc men, liền muốn lừa gạt cả nhà mấy người đến chăm sóc, chờ lúc phải trả tiền, các người luôn có thể nghĩ ra cách, phải không?

Đương nhiên, Lưu Phương sở dĩ có thể có loại suy nghĩ này, hoàn toàn là căn cứ vào biểu hiện của Giang Kiên Văn ở Giang gia lúc trước.

Công điểm ông kiếm được đổi lấy lương thực, là cả nhà ăn chung. Thỉnh thoảng phụ người khác làm chút đồ gỗ hay gì đó, tiền kiếm được ông cũng đều quen giao cho Lưu Phương.

Cho dù bản thân thật sự có việc gì cần tiêu tiền, ông cũng chủ yếu là tự nghĩ cách đi kiếm tiền.

May mà Giang Kiến Văn là người có thể kiếm tiền, trên tay lại có tay nghề khéo léo. không đến mức hỏi Giang Lão Tam và Lưu Phương há mồm xin tiền.

Theo thời gian, Lưu Phương ngược lại cũng đã quen với thói quen này của Giang Kiến Văn. Rồi thì, bà ta nghĩ rằng, chỉ cần bà ta lừa gạt Giang Sơ Nguyệt lên trấn chăm sóc Giang Kiến Võ và Lý Cầm, nếu như bệnh viện thật sự giục nộp tiền thuốc men hay gì đó, đến lúc ấy Giang Sơ Nguyệt về nhà hỏi bà ta đòi tiền, bà ta sẽ nhất quyết không cho.

Đánh một trận mắng một trận dùng chổi đuổi đứa nhỏ này ra ngoài, Giang Sơ Nguyệt tuy nói đã là người lớn 15 tuổi, nhưng cô dù sao cũng chưa trải sự đời, gặp phải chuyện như vậy, có thể làm thế nào?

Cuối cùng còn không phải để Giang Kiến Văn ra mặt ư!

Về phần nói đau lòng con dâu Lý Cầm? Ha...... Lưu Phương cũng không có lòng tốt này.

Nếu không phải muốn để con trai cả tới chi trả viện phí cho con trai út, bà ta mới lười phải sang đây nói chuyện với con tiểu tiện nhân này đấy.

Đặc biệt là, còn phải chăm sóc cho thằng đần.

Ai ngờ, con nhóc chết tiệt này vậy mà dám từ chối bà ta?

Đâu chỉ Lưu Phương lúc này tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, ngay cả Giang Tú Tú vẫn luôn im lặng ở bên cạnh, lúc này cũng rất tức giận, một đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm Giang Sơ Nguyệt, chỉ cảm thấy con người Giang Tiểu Hoa, quá không biết điều.

"Chị," Giang Tú Tú thấy Lưu Phương bị Giang Sơ Nguyệt phản công đến mức nó không nên lờ, cô ta mới mở miệng lần nữa. Vừa mở miệng, chính là khóc nức nở, nước mắt y như vòi nước, nói tới liền tới.

Cô ta từ phía sau Lưu Phương bước ra, đi đến trước mặt Giang Sơ Nguyệt, duỗi tay liền muốn túm lấy tay Giang Sơ Nguyệt, nhưng Giang Sơ Nguyệt lại giống như đang tránh rắn rết, bị dọa đến mức lùi lại phía sau hai bước, bàn tay vươn ra giữa không trung của Giang Tú Tú lập tức buông thõng, trông vô cùng xấu hổ.

Giang Tú Tú nghiến chặt răng hàm, không ngừng tự nhủ trong lòng, phải nhẫn nhịn, nhịn một lúc này, về sau có rất nhiều cơ hội lấy lại.

Sau khi nghĩ thông, cô ta ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đẫm lệ, dáng vẻ rất thương tâm, "Chị, em vô dụng, không giỏi giang giống như chị, em làm cái gì cũng hậu đà hậu đậu hấp tấp bộp chộp, nếu không, chuyện nếu cơm cho trại thanh niên trí thức kiếm công điểm, trưởng thôn không tìm người khác, sao lại cố tình tìm chị chứ?"

"Chị à, em cầu xin chị đấy, chị giúp đỡ em gái đi mà."

Giang Tú Tú nói rồi, cứ như thể thật sự muốn quỳ xuống, lắp ba lắp bắp nhìn về phía Giang Sơ Nguyệt.

Giang Sơ Nguyệt nhìn một màn này, trợn mắt trắng mắt một cách không quá rõ ràng, trong lòng chỉ cảm thấy, Giang Tú Tú cô đúng thật là sinh nhầm thời đại rồi, vào mấy thập niên sau, trên thảm đỏ Cannes tuyệt đối sẽ có một vị trí dành cho cô, tượng vàng Oscar gì đó cũng tuyệt đối sẽ có chỗ của cô.

Ngài tuyệt đối sẽ lưu danh thiên cổ trong lịch sử điện ảnh Hoa Quốc.

"Giúp cô chặt tay chân đi sao? Vừa vặn để cô từ nay về sau, không cần làm gì nữa." Giang Sơ Nguyệt không chút khách khí nói, "Dù sao giữ lại cũng không có tác dụng gì."

"Chị?" Giang Tú Tú trợn mắt, thế nào cũng không ngờ được, Giang Sơ Nguyệt sẽ nói ra lời như vậy,

Tuy rằng bọn họ vẫn luôn cảm thất Giang Sơ Nguyệt dường như không giống như trước nữa, nhưng chưa từng có một khắc nào cảm nhận được rõ ràng giống như bây giờ.

Giang Sơ Nguyệt của trước kia trầm mặc ít nói, không khác lắm với Trương Tuyết Phân - mẹ cô, chịu thương chịu khó, cho dù không bằng lòng thế nào chăng nữa, chỉ cần bạn chọc cô ấy thêm mấy câu, cũng sẽ thành thành thật thật đi làm.

Nhưng Giang Sơ Nguyệt của hiện tại, nghiễm nhiên giống như đã đổi thành một người khác.

Bất luận Lưu Phương và Giang Tú Tú là "lấy lòng" hay là "bán thảm", cô đều không hề dao động, thậm chí còn bình tĩnh giống như người không có tình cảm, lời nói ra càng là trực tiếp xé rách bộ mặt thật ẩn giấu bên dưới lời nói của đối phương không còn một mảnh.

Lúc Lưu Phương và Giang Tú Tú rời đi, ánh mắt của họ hung ác mà Giang Sơ Nguyệt chưa từng thấy, cô nắm tay Chó Con đứng ở cửa, nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong lòng vô cớ dâng lên một cỗ bất an.

Bàn tay nắm tay Chó Con cũng không tự giác tăng thêm mấy phần sức.

Chó Con không rõ nguyên do ngẩng đầu nhìn Giang Sơ Nguyệt, giãy giãy tay, mới khiến Giang Sơ Nguyệt hoàn hồn.

"Chó Con, vừa rồi không phải chị cố ý đâu." Cô xoa đầu chó con nói.

Chó Con toét miệng, xem như đáp lại.

Động tác này của thằng bé là học Giang Sơ Nguyệt, có lẽ mỗi lần khi Giang Sơ Nguyệt nói chuyện với thằng bé, đều là khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt mang theo ý cười.

Nhưng mà, Chó Con chỉ biết học nhếch khóe miệng lên, trong mắt vẫn còn mang theo mấy phần đờ đẫn không dứt ra được. Nhưng cho dù như vậy, Giang Sơ Nguyệt đã rất hài lòng rồi.

Chó Con của hiện giờ đã học được cách gọi ba, mẹ, chị, chỉ cần cô kiên nhẫn thêm chút nữa, dạy nhiều thêm chút nữa, cho dù tương lai không thể linh hoạt giống như người bình thường, nhưng cũng có thể hòa nhập với cuộc sống xã hội.

-

Lưu Phương và Giang Tú Tú tới quậy một trận như vậy, ngược lại tâm tư vừa mới nảy sinh của Giang Sơ Nguyệt, hoàn toàn dự định tiến hành.

Cô không thể quá mức phụ thuộc vào Thẩm Như Quy, đây là kết luận cô rút ra được sau khi suy nghĩ rất lâu đêm qua. Cô không thể dựa vào lòng tốt của người ta đối với cô ở đời trước, thật giống như ăn vạ người ta vậy.

Thẩm Như Quy người ta đã làm gì sai? Một đời tốt đẹp vừa mới bắt đầu, đã phải thêm một "gánh nặng"?

Dựa vào cái gì chứ?

Cô quyến định lên trấn một chuyến, lấy danh nghĩa lên thăm Giang Kiến Văn, đích thân đi thăm dò chợ đen một chút. Dù sao thì, cô không thể suốt đời chỉ dựa vào chút năng lực thần kỳ do trọng sinh mang tới kia được, chỉ một mực dùng thú hoang đổi lấy tiền phải không?

Cô có một tay nghề nấu nướng giỏi, còn biết làm một số loại điểm tâm để ăn...... Hiện tại mở tiệm cơm không thực tế.

Không nói tới có vốn khởi nghiệp hay không, với hoàn cảnh chung bây giờ, mua bán tư nhân chính là đầu cơ trục lợi, sẽ bị bắt và đưa đến nông trường cải tạo.

Vì vậy kế hoạch hiện nay, chỉ có thể thỉnh thoảng đến chợ đen thôi.

Giang Sơ Nguyệt thở dài, liếc nhìn mặt trời sắp nhô lên trời cao một cái, tôi vốn dĩ có siêu năng lực cứu vớt thế giới, ngặt nỗi thế giới đã sớm không cần cứu vớt rồi.

-

Sau buổi trưa, khi Giang Sơ Nguyệt nấu xong bữa trưa cho các thanh niên trí thức của trại thanh niên trí thức đang chuẩn bị về nhà, nghe thấy Giang Yến nói tới việc Lưu Phương và Giang Tú Tú đã lên trấn rồi.

"Không phải nói chú em bởi vì làm việc quá chuyên tâm, kết quả bởi vì trời mưa, đất đá rời rạc trượt xuống, tránh không kịp, nên ngã gãy chân rồi sao?"

Giang Sơ Nguyệt sửng sốt trong phút chốc, đây là kịch bản gì? Ai truyền?

Có điều nghĩ đi nghĩ lại, cô lập tức hiểu được mục đích của kịch bản mới này.

Suốt cả buổi trời, cuối cùng Giang Sơ Nguyệt cũng hiểu được trận quậy buổi sáng của Lưu Phương và Giang Tú Tú là vì sao rồi.

Đơn giản chính là tiền, chỉ là, cô không ra bài theo lẽ thường, làm loạn kế hoạch của bọn họ, hiện tại là một kế hoạch thất bại, đổi sang kế hoạch B rồi?

Ha...... Hai người này còn biết cả kế hoạch A và kế hoạch B cơ à???

Lưu Phương không nỡ bỏ tiền ra, lạ không chiếm được hời ở chỗ cô, vậy thì kế hoạch hiện giờ, chính là tiền của nhà nước.

Nhưng tiền của nhà nước dễ xin vậy sao?

Với lại, Giang Kiến Văn rốt cuộc là ngã gãy chân như thế nào, trong lòng bản thân Lưu Phương không rõ sao? Làm ra như vậy, Giang Sơ Nguyệt dùng ngón chân suy đoán, cũng biết không có kết quả tốt.

"Cụ thể thì em không rõ lắm, em chỉ nghe nói chú em ngã gãy chân rồi." Giang Sơ Nguyệt nói.

Giang Yến hiểu rõ gật gật đầu, "Thì chẳng thế, trong nhà em lại không có người lớn, em dành cả ngày chính là chiếu cố bữa ăn cho những thanh niên trí thức bọn chị, dĩ nhiên không rõ chuyện bên ngoài." Cô ấy nói đến đây, cẩn thận liếc Giang Sơ Nguyệt một cái, cẩn thận từng li từng tí nói: "Sơ Nguyệt, chị nói ra em đừng tức giận nhé?"

Giang Sơ Nguyệt liếc nhìn cô ấy một cái, "Chị Yến, chị nói đi, em không tức giận đâu."

"Chị tới thôn chúng ta cũng đã mấy năm rồi, tuy nói không phải đặc biệt hiểu rõ con người của chú em, nhưng ít nhiều vẫn biết một chút, theo đánh giá của chị, chân của chú em chắc chắn không phải bị ngã gãy vì làm việc quá chuyên tâm." Giang Yến nói.

Giang Sơ Nguyệt thầm nhịn cười, đặc biệt muốn giơ ngón tay cái lên cho Giang Yến, tiện thể nói thêm một câu "Cô gái à, chị quả nhiên là sáng mắt sáng lòng", có điều, lời này lại không dễ nói rõ.

Cô ngượng ngùng cười cười, "Việc này em không rõ lắm, em định ngày mai nấu cơm trưa cho mọi người xong, sẽ vào thành phố thăm chú thím ạ."

Giang Yến "Ồ" một tiếng, nhìn quanh bốn phía, ghé sát lỗ tai Giang Sơ Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Sơ Nguyệt à, chị nói với em từ tận đáy lòng, lời chị vừa nói, đều là bà nội em truyền ra đấy, chị thấy có vẻ không đúng lắm, gần đây tốt nhất em tránh xa mấy người bà nội em chút, chị lo sẽ liên lụy đến em."

Lời này thực sự có chút mới chơi đã can khuyên lời thâm thiết, nhưng Giang Sơ Nguyệt biết Giang Yến là vì tốt cho cô, cũng không biết Lưu Phương và Giang Tú Tú đã tìm tới cửa rồi, nếu như cô ấy biết, thì sẽ không khuyên nữa. Có điều cô vẫn cười gật gật đầu, "Chị Yến, em biết rồi. Chờ buổi chiều em lên trấn về, sẽ mang đồ ăn ngon cho chị."

Giang Yến cười sang sảng, vỗ nhẹ xuống đầu của Giang Sơ Nguyệt, động tác rất thân mật, "Thôi bỏ đi, chờ hai ngày nữa chị mang đồ ăn ngon cho em."

-

Sáng hôm sau, từ trại thanh niên trí thức về nhà, sau khi Giang Sơ Nguyệt nấu bữa sáng cho Chó Con xong, liền dùng bột mì trước đó Thẩm Như Quy cầm sang, thêm hạt dẻ nhặt về từ trên núi, làm một ít bánh bánh hạt dẻ.

Khi trộn bột, cho thêm vào đó một ít sữa mạch nha, mang theo hương thoang thoảng khác với đường trắng, khi vào miệng, ngoại trừ có độ đặc mịn của hạt dẻ, còn có vị ngọt của sữa mạch nha.

Giang Sơ Nguyệt nếm thử một miếng, cảm thấy cũng không tồi, tuy nói không ngon bằng cái cô làm ở đời trước, nhưng hiện giờ nguyên liệu có hạn, yêu cầu cũng đừng quá cao.

Bánh hạt dẻ làm không nhiều, chỉ dùng lồng hấp lớn hấp một vỉ ô vuông, tính đại khái cũng chỉ khoảng 40 cái, số lượng không nhiều, nâng thử, trọng lượng khá nặng, bán theo cân, vẫn có thể kiếm được chút tiền.

Mỗi một miếng đều vuông vức, bởi vì không có khuôn, bề mặt không có hoa văn, trông có vẻ hơi tẻ nhạt, may mà khi hấp nó lên đã nhuộm màu vàng nhạt của hạt dẻ, nên ngon miệng hơn mấy phần.

Cô bưng một đĩa bánh hạt dẻ, vốn định mang thẳng sang cách vách, nhưng nghĩ nhiều thanh niên trí thức ở đó như vậy, cứ trực tiếp bê sang như thế, sợ rằng không đủ chia, liền từ bỏ.

Ai ngờ, khi cô nấu xong bữa trưa ra khỏi trại thanh niên trí thức, Lý Vĩ Minh thế mà đã đi theo, cũng không nói lời nào, cứ đi theo sau cô, muốn nói lại thôi, một mực đi theo cô vào cửa nhà, cũng không nói một lời.

Giang Sơ Nguyệt cạn lời, đứng lại, quay đầu lại nhìn anh ta, "Anh muốn làm cái gì?"

Lý Vĩ Minh liếc nhìn Giang Sơ Nguyệt một cái, lại nói với vẻ khá ủy khuất: "Anh muốn ăn thịt."

Giang Sơ Nguyệt: "......"

Anh trai à, lần ăn thịt trước của ngài, mới cách đây hai ngày thôi! Hôm đó anh không chỉ ăn nguyên thịt ba chỉ, mà còn có một âu canh cá phi lê lớn nữa đấy, còn chưa đủ sao?

"Hay là em......" Lý Vĩ Minh vừa mới mở miệng, mũi đột nhiên dùng sức hít hít, đẩy Giang Sơ Nguyệt ra, đi thẳng vào trong gian nhà chính, đi về phía nhà bếp, vừa đi còn vừa nói: "Em lén lút nấu món gì ngon ở nhà vậy?"

Giang Sơ Nguyệt đi theo sau Lý Vĩ Minh, còn chưa đi đến bếp, đã nghe thấy thanh âm mơ hồ không rõ của Lý Vĩ Minh lại truyền tới, "Giang Tiểu Hoa, em không phúc hậu, lén lút sau lưng anh làm thứ tốt, thế mà không cho anh."

Giang Sơ Nguyệt trợn mắt nhìn trời, "Làm phiền anh nuốt đồ trước rồi nói tiếp."

Cô tiến lên, đẩy Lý Vĩ Minh ra, đưa một bát hạt dẻ cô đã nhặt ra từ trước cho anh ta, "Cái này vốn dĩ chính là muốn mang sang cho các anh ăn, nhưng mà quá nhiều người, em sợ không đủ chia."

"Các? Không phải chỉ có một mình anh sao?" Điểm chú ý của Lý Vĩ Minh rất kỳ lạ.

Giang Sơ Nguyệt liếc anh ta, "Anh lấy đâu ra tự tin, rằng em chỉ làm cho một mình anh ăn?"

Lý Vĩ Minh lạ nhặt một miếng nữa nhét vào miệng, bĩu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Vậy sao Thẩm Như Quy lại có thể ăn mảnh?"

"Anh nói cái gì?" Giang Sơ Nguyệt chưa nghe rõ.

"À, không có gì." Lý Vĩ Minh vẫy vẫy tay, "Chỉ là cảm thấy điểm tâm này của em làm khá ngon, độ ngọt vừa phải, không tồi."

Nghe anh ta nói như vậy, Giang Sơ Nguyệt lại lấy cho anh ta thêm mấy miếng nữa, "Anh mau mua về ăn cơm đi, muộn rồi, cẩn thận ngay cả đồ thừa cũng không còn nữa."

Vừa nghe lời này, Lý Vĩ Minh vội vàng cẩn thận che chở cái bát, chạy về trại thanh niên trí thức.

Giang Sơ Nguyệt nhìn bóng lưng của Lý Vĩ Minh, lắc lắc đầu bật cười, rõ ràng còn lớn hơn mình mấy tuổi, nhưng cô luôn có loại ảo giác mình đang nuôi con trai.

Quả thực còn phiền hơn cả Chó Con.

Không giống Thẩm......

Giang Sơ Nguyệt lắc lắc đầu, thấp giọng tự nói một mình: "Giang Sơ Nguyệt, mày đã quên mày của năm đó đã sinh tồn được trong thành phố xa lạ như thế nào sao? Mày của năm đó, không có ai để dựa vào, thậm chí ngay cả người có thể đưa ra chủ ý cũng không có, mày đều có sinh sống tử tế, hiện giờ trở lại một đời, chẳng lữ mày lại còn trở nên bánh bèo sao?"

Cảm xúc trong đầu xoay chuyển trăm ngàn lần, động tác trên tay Giang Sơ Nguyệt không dừng lại, cô lót mảnh vải xô vào trong giỏ nhỏ, sau đó xếp bánh hạt dẻ lần lượt gọn gàng vào trong giỏ, cuối cùng lại phủ một lớp vải xô lên, để tránh bị dính bụi.

Đặt bánh hạt dẻ xong, cô lại bỏ hết số tiền 13 tệ 2 hào 8 xu duy nhất trong nhà vào túi trong của áo khoác, sau đó khóa cửa lại, dẫn theo Chó Con lên trấn.

Dựa theo quỹ đạo nhân sinh ban đầu của cô, Giang Tiểu Hoa vào thời điểm này chưa từng đi lên trấn, nhưng cô bây giờ là Giang Sơ Nguyệt rồi, cho dù con đường nhỏ này đã nhiều năm chưa từng đi qua, nhưng không biết vì sao, năm đó khi cô rời đi, mặc dù hoảng loạn đến mức không rảnh quan tâm đến nó, nhưng từng chi tiết nhỏ trên con đường này lại được cô ghi tạc sâu sắc trong lòng.

Trên con đường nhỏ cuối thu, chỉ cần nhìn thoáng qua, đều là những cành cỏ khô vô hồn, dẫm lên đó, còn sẽ phát ra tiếng vang "răng rắc" rất nhỏ.

Giang Sơ Nguyệt nắm tay Chó Con, chỉ vào phong cảnh ven đường theo thói quen, dạy thằng bé nói chuyện, giải thích một chút với thằng bé đây là cây gì, có công dụng gì? Đó là cành khô của hoa gì, chờ đến mùa xuân năm sau, thì sẽ ngửi thấy hương thơm khắm cây.

Muôn hồng nghìn tía, xanh tươi tràn đầy sức sống, khác hẳn với phong cảnh hoang tàn lúc này.

Chó Con thỉnh thoảng sẽ bật ra hai chữ, thậm chí ba chữ để đáp lại lời của Giang Sơ Nguyệt, một đường đi tới, hành trình gần một tiếng, ngược lại cũng không tính là quá gian nan.

Đi lên trấn, Giang Sơ Nguyệt nhìn con đường xi măng gồ ghề, những ngôi nhà chủ yếu màu than chì, cao thấp đan xen, nhưng cũng chẳng qua là sự chênh lệch giữa nhà lầu hai ba tầng và nhà trệt, không thể nào so sánh được với các tòa cao ốc chọc trời nối tiếp san sát ở tương lai.

Giang Sơ Nguyệt hoảng hốt trong giây lát, như thể mọi chuyện ở đời trước chẳng qua chỉ là một giấc mơ của cô.

Chỉ là, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới, lại đang nói cho cô biết, dù đời trước là một giấc mơ, vậy thì, cô của hiện tại nhất định sẽ không lặp lại một đời đau khổ cô độc của kiếp trước.

Ba mẹ vẫn còn sống, Chó Con cũng vẫn đang ở bên cạnh mình, như thế, là tốt rồi.

Cô đứng ở ven đường hơi suy nghĩ một chút, rồi bèn nắm tay Chó Con đi về phía bệnh viện trên trấn

Nói là bệnh viện, kỳ thực chỉ là trạm y tế hơi lớn hơn một chút, bác sĩ trong đó chuyên nghiệp hơn rất nhiều so với đại phu chân đất ở trong thôn, ít nhất bác sĩ y tá trong trạm y tế đều là người tốt nghiệp các trường y và trường điều dưỡng chính thức.

Đi tới cổng trạm y tế, Giang Sơ Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn vách tường màu trắng đã nứt thành vô số khe hở, ngay trên cổng lớn viết năm chữ "Bệnh viện thị trấn Kha Kiều".

Cổng lớn rộng mở, liếc mắt có thể nhìn thấy toàn bộ đại sảnh.

Bức tường được sơn một nửa bằng sơn màu xanh lá cây đậm, rất tiêu biểu cho thời đại.

Qua mấy năm nữa, cho dù là địa phương nghèo khó hơn nữa, có lẽ khi sơn tường cũng sẽ không có ai sơn nửa trên màu trắng, nửa dưới là màu xanh lá cây đậm.

Giang Sơ Nguyệt tay trái cầm giỏ trúc, tay phải dắt Chó Con, chưa tới mức giống như thăm bệnh, càng không giống như khám bệnh.

Dù gì, thời buổi này người tới khám bệnh, hầu hết đều là tay trái trứng gà tay phải gà vịt, người gói ghém đơn giản như Giang Sơ Nguyệt, hiếm thấy.

Đi vào trạm y tế, bên trái là nhà thuốc, nơi thanh toán ở bên phải, cả hai khu vực nhà thuốc và nơi thanh toán đều có cầu thang.

Giang Sơ Nguyệt thăm dò nhìn quanh, trong trạm y tế vào thời buổi này hình như không giống với trong bệnh viện đời sau, còn có quầy phục vụ chuyên môn.

Cô ngẫm nghĩ, không chút do dự, đi về phía nhà thuốc ở bên trái.

Cô đứng ở cửa, đã nhìn thấy bác sĩ ngồi tốp hai tốp ba ở bên trong, không tính là quá bận rộn. Cô vội nở nụ cười, hỏi thăm: "Thật ngại quá, em muốn hỏi một chút, khu nằm viện ở chỗ nào ạ? Là đi thẳng lên từ cầu thang ở đây sao ạ?"

Chỉ có một nữ bác sĩ tương đối trẻ tuổi lên tiếng đáp lời cô, "Đúng, đi thẳng từ đây lên, đi đến tầng hai, nếu như em không biết bệnh nhân nằm ở phòng nào, thì sau khi đi lên, cứ đi thẳng, có quầy y tá, có thể kiểm tra số phòng bệnh ở đó."

"Cảm ơn chị, làm phiền rồi ạ." Giang Sơ Nguyệt cười nói cảm ơn.

Sau đó dẫn Chó Con lên tầng, theo lời của nữ bác sĩ, cô đi chưa đầy hai bước, thì đã đến một phòng làm việc tương đối lớn, bên trong rất rộng rãi, bàn làm việc không có mấy cái, ngược lại có rất nhiều tủ, bên trong đựng thuốc nước kim tiêm các loại.

Cô đứng ở cửa, gõ gõ cửa, mãi đến khi bên trong có người nhìn qua, cô mới đi vào.

"Thật ngại quá, làm phiền cho em hỏi một chút, bệnh nhân bị ngã gãy chân được đưa từ trên đê tới vào hai ngày trước, tên là Giang Kiến Võ, ở phòng bệnh số mấy vậy ạ?" Giang Sơ Nguyệt hỏi một y tá gần cô nhất.

Y tá liếc nhìn cô một cái, đi đến bên bàn làm việc ở cạnh cửa, cầm một quyển vở giống như sổ ghi chép lên, bắt đầu lật giở, vừa lật, vừa tùy tiện hỏi: "Em là con gái của bệnh nhân?"

Giang Sơ Nguyệt lắc đầu dữ dội, cô còn lâu mới muốn có một người cha ruột như vậy.

"Không phải, em là cháu gái của chú ấy. Em gái em nói mùi thuốc nước trong bệnh viện rất khó chịu, nên bảo em tới thăm chú em thay cho nó." Giang Sơ Nguyệt bôi đen Giang Tú Tú với vẻ mặt nghiêm túc.

Y tá nghe vậy, ngẩng đầu lên liếc nhìn Giang Sơ Nguyệt có vẻ mặt ngây thơ một cái, cười khẩy một tiếng, khẩu khí không được tốt lắm: "Mùi thuốc nước cho dù có khó ngửi hơn nữa, cũng có thể hôi hơn mùi chuồng lợn ở nông thôn chắc?"

Giang Sơ Nguyệt nghe được hình dung đó của y tá, phì cười một tiếng, "Chị à, đó là không thể nào, đổi lại là em, thà tình nguyện ngửi mùi nước thuốc của bệnh viện, cũng không muốn ngửi mùi chuồng lợn trong thôn đâu."

Y tá có lẽ không người được cô bé này thế mà còn có thể phụ họa với mình, ánh mắt nhìn về phía Giang Sơ Nguyệt ngược lại tăng thêm mấy phần nghiền ngẫm, "Phòng bệnh số 3, đi thẳng là đến." Dừng lại một chút, y tá cất quyển sổ ghi chép đi, hỏi, "Vậy người ở đây chăm sóc Giang Kiến Võ là ba em rồi?"

Giang Sơ Nguyệt vội đáp một tiếng, "Chị ơi, ba của em sao thế ạ?"

Y tá cười một tiếng, nói: "Ba em không sao, rất tốt."

Giang Sơ Nguyệt có chút không hiểu mô tê gì, nhưng thấy y tá rõ ràng có vẻ không định nói tiếp, ngược lại cũng không hỏi tiếp nữa, vội nói cảm ơn, chuẩn bị đến phòng bệnh. Lúc rời đi, khóe mắt liếc qua chiếc giỏ khách trên cánh tay, rút ngón chân đã quay đi lại, cười cười với các y tá trong phòng làm việc, xốc tấm vải xô trên chiếc giỏ, "Các chị ơi, đây là đồ ăn vặt tự em làm ở nhà, nếu chị không chê, thì nếm thử một miếng đi ạ."

Nói rồi, cô đưa đưa chiếc giỏ về phía trước.

Y tá ở gần cô nhất, cũng chính là y tá đã nói cho cô biết phòng bệnh của Giang Kiến Võ ở đâu nhướng nhướng mày, ngược lại không hề khách sáo gì cả, cầm lấy một cái ở trong đó, nếm một miếng, ngậm trong miệng cẩn thận thưởng thức, không chút do dự khen ngợi nói: "Cô bé tuổi không bao lớn, đồ làm ra hương vị ngược lại không tồi. Là dùng hạt dẻ rừng trên núi làm sao?"

Có người đi đầu ăn, những người khác không khách sáo nữa, có điều mọi người cũng không lấy nhiều, mỗi người một cái, trong giỏ có hơn ba mươi cái đấy, trong phòng làm việc cũng chỉ có bảy tám y tá, cho nên, bánh hạt dẻ trong giỏ vẫn còn khá nhiều.

"Trên núi ở thôn bọn em có rất nhiều cây dẻ, bình thường đều sẽ nhặt về nhà nấu làm đồ ăn vặt." Giang Sơ Nguyệt nói, "Miệng chị đúng là siêu, vừa nếm đã nhận ra là hạt dẻ rừng rồi."

Y tá kia trái lại không có vì lời nịnh hót của Giang Sơ Nguyệt mà biểu hiện ra sự đắc ý, chỉ nhàn nhạt cười một cái, Giang Sơ Nguyệt dĩ nhiên biết dừng lại đúng lúc, không có nói nhiều, lại nói cảm ơn thêm lần nữa, rồi đi đến phòng bệnh của Giang Kiến Võ.

Phòng bệnh số 3, từ quầy y tá đi ra, rẽ trái, chính là căn phòng thứ ba.

Giang Sơ Nguyệt nắm chặt tay của Chó Con, ở bên ngoài, cô căn bản không dám buông tay Chó Con ra, cho dù thời buổi này bọn buôn người không hung hăng ngang ngược như đời sau, nhưng cũng không có nghĩa là không có!

Cô vừa né tránh người đi đường qua lại, sợ rằng Chó Con một người không biết chừng mực, đụng vào người khác, đụng vào người nói lý thì còn dễ, đụng phải người không nói lý, vậy thì đúng là tú tài gặp phải binh rồi.

"Anh à, buổi sáng y tá đã tới giục đòi tiền thuốc men rồi, nếu như còn không nộp, người ta đã nói sẽ bắt em xuất viện đấy."

Giang Sơ Nguyệt vừa đi đến cửa phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng của Giang Kiến Võ truyền ra, cô theo bản năng lùi lại một bước, đứng ở cạnh cửa.

"Phải đó anh cả, Kiến Võ đã như vậy rồi, một người phụ nữ như em căn bản không biết nên làm thế nào, bọn em đều chỉ trông cậy vào anh cả thôi." Lý Cầm ở một bên hát đệm.

Giang Sơ Nguyệt nghe xong lời này, cười lạnh một tiếng, một người phụ nữ như thím không biết làm thế nào? Ha...... tôi thấy thím là quá không biết làm thế nào thì có.

"Dù sao em mặc kệ, anh cả, cái chân này của em nhất định phải chữa trị, bằng không sau này em sẽ bị què, không thể xuống đất được nữa." Giang Kiến Võ nói, "Bây giờ anh đã tách nhà ra ngoài rồi, ba mẹ đều đi theo em, nếu như em còn bị què, cả nhà bọn em phải sống thế nào đây?"

Ngay sau đó, Lý Cầm liền bật khóc, "Số tôi khổ quá mà, trên có già dưới có nhỏ, vốn dĩ đã ăn bữa trước lo bữa sau, kết quả người đàn ông còn bị ngã gãy chân, ngày tháng sau này phải trôi qua thế nào đây?"

"Ông trời ơi, ông đây là muốn mạng của tôi à!"

Giang Sơ Nguyệt đứng ở cửa, đều có thể nghe thấy tiếng vỗ đùi của Lý Cầm, có điều tiếng của ba cô ngược lại không hề truyền ra.

Cho nên, ba là đang do dự sao? Muốn tiếp tục làm trâu làm ngựa cho nhà cũ họ Giang sao?

Vừa nghĩ đến bọn họ lại phải trở về sống ở nhà cũ, Giang Sơ Nguyệt chỉ cảm thấy một cỗ lửa không rõ nguyên nhân không ngừng dâng lên đầu quả tim, cô mím mím môi, giơ tay chuẩn bị đẩy cửa vào, lúc này, tiếng của Giang Kiến Văn đã vang lên.

"Kiến Võ, chú của chúng ta, năm đó đánh giặc bị gãy chân, còn phải cắt cụt, nhưng người ta không phải cũng đã trồng trọt năm mẫu đất sao? Lương thực nộp lên hằng năm, còn có thể để dành không ít đâu."

"Em đây chỉ là gãy thôi, cũng không phải bị cắt cụt giống như chú đâu. Em và em dâu cần mẫn hơn chút, đừng giống như trước đây, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, ngày tháng vẫn trôi qua như thế, đâu đến nỗi phải đòi sống đòi chết?"

Giang Sơ Nguyệt nghe xong lời này, "xì" một tiếng bật cười.

Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, cô thật sự muốn xông vào giơ ngón tay cái lên khen ngợi ba cô.

Lời này nói quá hay luôn.

Chẳng đúng à, lại không phải thiếu tay thiếu chân, chỉ là hành động có hơi chút bất tiện, sao đã đòi sống đòi chết rồi?

Nói trắng ra, không phải chính là muốn mượn chuyện này, lại bám dính lên cả nhà họ giống như trùng hút máu sao?!

Cho đến giờ phút này, trái tim trước sau không thể bỏ xuống của Giang Sơ Nguyệt, cuối cùng cũng trở về vị trí vốn dĩ nó nên ở.

Ba của cô, sẽ không bởi vì ông bà nội và chú thím khóc lóc ầm ĩ, liền làm trâu làm ngựa không có điểm dừng, trong lòng ông, mẹ, Chó Con, còn có cô, mới là điều quan trọng nhất đấy.

Giang Sơ Nguyệt mím môi cười trộm, quay đầu sang liếc nhìn Chó Con đang ngây ngốc một ca, hai tay đặt lên đầu của thằng bé, vò rối hết tóc của thằng bé, sau đó lại chậm rãi vuốt thẳng lại giúp nó, rồi mới ghé sát vào tai thằng bé, nhẹ giọng nói: "Ba thích chúng ta nhất đấy, trong lòng ba chỉ có chúng ta."

Cô mặc kệ Chó Con có thể nghe hiểu hay không, dù sao, tin tức tốt như vậy, cô dĩ nhiên là muốn chia sẻ cùng Chó Con.

"Phịch" một tiếng, chắc hẳn là tiếng chiếc cốc tráng men rơi xuống đất.

"Anh, anh tuyệt tình như vậy sao?" Khi Giang Kiến Võ nói lời này, thanh âm có chút âm trầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui