Khi lên núi Giang Sơ Nguyệt lại dắt Chó Con theo, vẻ mặt "sống không còn gì luyến tiếc".
Giang Kiến Văn: "Ba con tuy rằng ít nói, nhưng không có nghĩa ba là kẻ ngu."
Ba, ba là ba con, làm sao có thể là kẻ ngu chứ?
Nhưng vấn đề là, sự thật đúng là như thế?
Nếu không phải lúc này hai con gà rừng đang nằm yên trong bếp nhà mình, cô còn tưởng mình đang nằm mơ đấy.
Dĩ nhiên, dù cô giải thích thế nào, đổi là ai, chắc cũng sẽ không tin gà rừng biết tự sát đi?
Giang Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn ánh nắng ấm áp trên trời, thở dài, nhìn về phía Chó Con đang ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô, "Chó Con, chị là người chị tốt, ba cũng là người ba tốt, nhưng hiện tại ba tốt đang cho rằng chị tốt mở mắt nói lời nói mò(*), em nói nên làm sao nói rõ đây?"
(*)Nguyên văn 睁眼说瞎话 - mở mắt nói lời nói mò: là nói những lời mù quáng với đôi mắt mở, và bằng cách mở rộng để nói dối một cách vô đạo đức.
Chó Con đương nhiên sẽ không đáp lại cô, nhìn cô bằng ánh mắt ngơ ngác, cũng đã là trời cao ban ơn rồi.
"Chó Con, nhất định là em tin tưởng chị, đúng không?"
"Chó Con, em cũng nhìn thấy con gà kia tự đâm vào thân cây chết, đúng không?"
"Chó Con, chị không có nói điêu, đúng không?"
Trên bầu trời xanh thẳm thỉnh thoảng có chim nhạn bay qua, có lẽ lúc bay về phía nam bị tụt lại phía sau đàn, cô lúc này cũng không rảnh để ý đến đàn chim bay kiểu chữ nhân và chữ nhất(*) nữa.
(*)Chữ nhân 人, chữ nhất 一: ý chỉ đội hình bay của đàn chim hình giống như vậy.
Cô nói không ngừng với Chó Con, nghĩ đến đâu nói đến đấy, không quan trọng lời nói ra có ý nghĩa hay không, cũng không để bụng Chó Con nghe có thật sự hiểu hay không, cô chỉ nghĩ là, biết đâu cô trò chuyện với Chó Con nhiều hơn, dần dần, Chó Con liền biết nói chuyện nhỉ?
Thấy hạt dẻ, thằng bé biết phải rung cây, hạt dẻ trên cành sẽ rụng xuống.
Giết gà tự sát, thằng bé sẽ nhanh chóng nhặt về, thằng bé cũng biết đây là đồ tốt.
Thật ra, Chó Con căn bản cũng không phải đồ ngốc, chỉ là thằng bé dậy thì chậm mà thôi.
Giang Sơ Nguyệt tự nói với mình như vậy trong lòng, sau đó luôn miệng nói với Chó Con.
"Tiểu Hoa, Tiểu Hoa."
Giang Sơ Nguyệt quay đầu lại, là Thẩm Như Quy.
"Thanh niên trí thức Thẩm."
Thẩm Như Quy bước gần lên, liếc nhìn qua cái sọt sau lưng Giang Sơ Nguyêt, "Em đi lên núi nhặt củi khô?"
"Dạ, hôm nay em lên núi trước nhặt ít cành nhỏ, dùng tạm đã, đợi mai để ba em lại lên núi đốn củi." Giang Sơ Nguyệt nói.
Thẩm Như Quy "ừ" một tiếng, "Đúng lúc hiện tại anh không có việc gì, để anh đi cùng với em nhé." Ngừng một lát, "Em quá gầy, lát nữa em phụ trách nhặt, lúc xuống núi anh vác sọt giúp em, em với Chó Con còn có thể ôm thêm một ít."
"Nhiều người nhiều sức mà."
Lời trước còn từ chối được, câu nói sau cùng, ngược lại không từ chối được.
Có điều.....
"Thanh niên trí thức Thẩm, hôm nay thật sự phiền anh rồi, chạy trước chạy sau giúp nhà em lúc phân gia, bây giờ còn giúp em đốn củi." Giang Sơ Nguyệt đang nói, nghĩ đến hai con gà rừng trong nhà, mặt mày liền hớn hở, "Thanh niên trí thức Thẩm, buổi tối anh đến nhà em ăn cơm đi, để cảm ơn anh đã giúp em."
Thẩm Như Quy nhìn Giang Sơ Nguyệt mắt tít lại, tươi cười chờ mong, gật gật đầu, không có từ chối.
Đường lên núi, bởi vì Thẩm Như Quy đồng ý đến nhà ăn cơm, cả người Giang Sơ Nguyệt đều ở trong trạng thái vui vẻ.
Trong nhà không nuôi gà, không có trứng gà, càng không có rau hẹ, không có cách làm trứng xào rau hẹ cho thanh niên trí thức Thẩm ăn rồi.
Nhưng mà không phải giờ cô nhặt được hai con gà rừng sao, so với trứng xào rau hẹ thì gà om hạt dẻ ăn ngon hơn rau nhiều.
Nghĩ đến đây, Giang Sơ Nguyệt quyết định, nhất định buổi tối phải đem đùi gà lặng lẽ bỏ vào trong bát của Thẩm Như Quy, lặng lẽ, không thể bị ba nhìn thấy.
Có Thẩm Như Quy giúp, hơn nữa Chó Con cũng không biết mệt, Giang Sơ Nguyệt trái lại nhẹ nhõm hơn nhiều.
Một bên nhặt củi khô, một bên tìm ra không ít nguyên liệu nấu ăn.
Ớt rừng ẩn sau mầm cành khô, mộc nhĩ rừng bị ẩn dưới lá thông tươi, dọc theo bên cạnh lòng sông vậy mà phát hiện củ kiệu......
Lúc về nhà, Giang Sơ Nguyệt vốn phải ôm củi nhỏ thì ngược lại đang ôm các loại rau dại trong lòng.
"Thanh niên trí thức Thẩm, vừa rồi em với Chó Con vào trong núi nhặt được rất nhiều hạt dẻ đấy, chờ em trở về luộc một ít, đưa các anh một ít đem về, làm đồ ăn vặt."
"Hôm nay nhà trưởng thôn còn vay nhà em rất nhiều khoai lang ruột trắng, mẹ em nói bà thấy bên trong có hai củ là ruột đỏ, buổi tối em dùng khoai lang nấu cháo, vừa thơm ngon vừa mềm dẻo."
"À đúng rồi, Thanh niên trí thức Thẩm, hôm nay lúc em vào trong núi, phát hiện hai con gà rừng tự sát, buổi tối em dùng hạt dẻ cho vào hầm."
"So với luộc luôn ra thì hạt dẻ hầm qua ăn ngon hơn, giấy dầu thấm thịt gà cùng vị tê của ớt rừng, vừa bùi vừa mềm."
Thẩm Như Quy đang vác cái sọt nhét đầy ắp củi, dù vừa chặt củi một lúc lâu, nhìn qua cả người giống như không thấy mệt.
Ba người đi đến chỗ thanh niên tri thức, bên tai là giọng nói trong trẻo của Giang Sơ Nguyệt, cách đó không xa là tiếng nước chảy của sông suối, kiếp này trong lòng anh lại có chút ý nghĩ chắc chắn.
Hiện tại có thể ở những năm này, là những năm tốt nhất, nhưng cũng là những năm xấu nhất, vậy mà anh lại vì cô gái nhỏ bên cạnh này....À, không phải cô gái nhỏ, tính toán tuổi tác, cô cũng chỉ nhỏ hơn mình ba tuổi mà thôi.
Có thể chúng ta giống như đều lần nữa trở về lúc mới gặp, lần nữa gặp lại em, em từng luống cuống lo sợ đầy mặt đã chôn vùi ở trong những năm tháng dài đằng đẵng, giờ đây thấy, lại giống như là cô gái nhỏ được cưng chiều mà trưởng thành vậy.
Có lẽ, đã từng trong những năm đó chúng ta chưa gặp nhau, em hẳn là rất vui vẻ nhỉ!
Đuôi mắt Thẩm Như Quy liếc về phía Giang Sơ Nguyệt, thì đúng lúc cô đang đối diện mình mặt mày tươi cười, trong miệng đang nói toàn chuyện vặt vãnh, lại như đang nói chuyện gì đó buồn cười.
"Cho nên, gà rừng làm sao biết tự sát vậy?"
Nén xuống khó hiểu khác thường chợt lóe lên trong lòng, Thẩm Như Quy nhẹ giọng hỏi.
Nụ cười trên mặt Giang Sơ Nguyệt chợt ngừng một lát, đáy mắt tràn đầy một lời khó nói hết, cô hoài nghi Thẩm Như Quy trước mặt nhất định trong lòng cùng ý nghĩ giống như trong lòng ba cô.
Cô gái nhỏ trước mặt này sợ là đầu óc hư mất rồi.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn củi rơm nho nhỏ chồng chất, "Lợn rừng ơi lợn rừng à, ta cảm thấy so với thịt gà rừng có lẽ ngươi ăn ngon hơn nhiều, cho nên a, ngươi có thể vì ta hy sinh mình một chút hay không?"
Nhỏ giọng nhắc mãi mới xong, Giang Sơ Nguyệt nín thở, không dám nhìn tới Thẩm Như Quy.
Bởi vì, cô dám khẳng định, chắc chắn Thẩm Như Quy bây giờ đã đang nghĩ, cô gái này đúng là ngu ngốc.
Im lặng một lát, đầu tiên là chạc cây trong rừng mọc um tùm phát ra tiếng động sột sà sột soạt, tiếp đó là tiếng "kêu rên" phát ra của vật nặng không ngừng rơi trên mặt đất, ngay sau đó là tiếng lợn kêu từ xa đến gần.
"Grừ grừ....."
"Grừ grừ....."
Một con lợn rừng toàn thân màu đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, Giang Sơ Nguyệt vừa mở miệng nói, lúc quay đầu định nói với Thẩm Như Quy "Nhìn này, lợn rừng tới tự sát", liền cảm giác cổ tay được một đôi bàn tay ấm áp nắm chặt, ngay sau đó, cả người được Thẩm Như Quy chắn ở phía sau, cùng lúc còn có Chó Con không hiểu gì cho nên cũng được chắn ở phía sau.
Giang Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn sau lưng gầy gò của Thẩm Như Quy, vì gầy gò quá, xương bả vai bị nhô ra rõ ràng do bộ quần áo không quá dày.
Chỗ cổ tay có độ ấm không ngừng truyền đến, cùng chút chút cảm giác gò bó, ở tay là Thẩm Như Quy đang dần dùng sức.
"Thanh niên trí thức Thẩm?"
Giang Sơ Nguyệt mím mím môi, chọc chọc sau lưng của Thẩm Như Quy.
Không có phản ứng, chỉ có chỗ cổ tay cảm giác gò bó đang không ngừng dùng sức.
"Thanh niên trí thức Thẩm?"
Lần này giọng nói cô lớn hơn chút, "Có phải lợn rừng tự mình đâm vào trên cây không? Đây có tính là nghĩ quẩn tự sát không?"