Lúc Giang Sơ Nguyệt cùng Giang Kiến Văn về đến nhà, Trương Tuyết Phân đang dỗ Chó Con ngủ.
Giang Sơ Nguyệt 15 tuổi, Chó Con cũng 8 tuổi rồi, cho dù Chó Con không hiểu biết đi nữa, thằng bé cũng coi như là nửa trưởng thành rồi, nếu để cho hai đứa trẻ ở cùng một phòng, thấy thế nào cũng không thích hợp.
Vẫn là điều kiện có hạn, buổi sáng lúc Giang Kiến Văn ở nhà đóng cái khung giường, suy nghĩ một chút, hay là đóng cho Chó Con cái giường đơn 1m х 1m8 ở trong phòng của ông cùng Trương Tuyết Phân.
"Trở về rồi?"
Nghe thấy tiếng động, Trương Tuyết Phân ra mở cửa, sau đó ba người lập tức đi vào, đi thằng về phía phòng bếp.
Bà liếc nhìn bên ngoài cẩn thận, mới đóng cửa lại, đi vào phòng bếp.
Nhìn thấy trong ba cái sọt toàn là thịt, mắt Trương Tuyết Phân đều trợn tròn, "Cái này, cái này, cái này....."
Giang Sơ Nguyệt xoa bả vai, thở hổn hển hai hơi, "Mẹ, cái này là lợn rừng hôm nay gặp được trên núi, nhà chúng ta và trưởng thôn mỗi nhà một ít, đúng lúc giữ lại để ăn tết."
"Cái này....." Trương Tuyết Phân nhìn về phía Giang Kiến Văn.
Giang Kiến Văn "Ừ" một tiếng, "Lúc Tiểu Hoa và thanh niên trí thức Thẩm đi lên núi nhặt củi gặp được lợn rừng không biết bị ai đánh gần chết, anh cùng trưởng thôn đi lên núi để giết lợn, tiện thể chia phần cho ba nhà chúng ta."
Thẩm Như Quy đợi Giang Kiến Văn nói xong, liền tiếp lời, "Dì, dì cũng biết cháu ở chỗ thanh niên trí thức, nếu như cháu vác theo nhiều thịt như thế này trở về, không thích hợp lắm, cho nên, cháu xin nhờ chú Giang, thịt này cứ để lại nhà chú, cháu thỉnh thoảng sang đây xin bữa cơm."
Nói xong, lập tức thấy xấu hổ, "Dì, cháu biết làm như vậy, có thể gây thêm không ít phiền toái cho dì, nhưng....."
Không đợi Thẩm Như Quy nói xong, Trương Tuyết Phân "haizz" một tiếng, "Cháu cái thằng bé này, cái này có gì phiền toái hay không phiền toái, tính ra thì, ngược lại là chúng ta chiếm được lợi của cháu."
Thẩm Như Quy cười một tiếng, "Dì, dì đừng khách sáo như vậy, hiện tại cháu hận không thể che mặt chạy ra ngoài."
Liền chọc cho Trương Tuyết Phân bật cười, cũng để cho bà quên đi một câu hỏi, vận may các ngươi thế nào tốt như vậy, ở trên núi mà có thể gặp được lợn rừng bị người khác đánh gần chết???"
Trương Tuyết Phân ở nhà một buổi chiều, trái tim thấp thỏm không yên, hơn nữa Chó Con theo bên mình, bà liền không ra khỏi cửa.
Sáng sớm vừa tách nhà, bà sợ chạm mặt Lưu Phương cùng Lý Cầm, đến lúc đó ầm ĩ lên, bà thật sự khó chống lại. Thứ hai là, gian phòng này vẫn chưa gọn gàng lắm, một buổi chiều này, một mình bà ở nhà trái lại là đã dọn dẹp xong xuôi gian nhà này.
May mà không đến nỗi, nhưng tối thiểu là người có thể ở rồi, nhìn gọn gàng ngăn nắp.
Bà đi vào bếp múc cho ba người một bát đầy là cháo khoai lang, lại đem ra một bát dưa cải muối, "Mau ăn, cháo này em luôn để trong nồi, đang còn nóng."
Giang Sơ Nguyệt đi phòng bếp rửa tay trở vào, nhìn thấy bát cháo khoai lang trên bàn, ở dưới ngọn đèn dầu lờ mờ, khoai lang cắt thành miếng to được nấu mềm dẻo, trên mấy hạt gạo trắng được nấu nở như hoa, óng ánh theo làn nước trong suốt, cô nuốt nước miếng theo bản năng.
"Mẹ, giống bí đỏ khoai lang của nhà dì Trần?" Giang Sơ Nguyệt vội vàng ngồi xuống, ăn một miếng cháo nhỏ, "Khoai lang này ngọt thật."
Trương Tuyết Phân ngồi ở một bên, cười: "Giống khoai lang của nhà dì Trần là của nhà mẹ đẻ bà ấy để lại cho, nói bên trong có mấy hạt giống bí đỏ khoai lang, bà ấy nói cũng không nghĩ tới nó sẽ mọc nhiều như vậy, hôm nay lúc đi qua, bà ấy cư xử thật hào phóng, cho không ít."
"Dì Trần thường ngày cư xử quả thật hào phóng, tính tình cũng rộng lượng phóng khoáng, làm việc lại nói là không, thấy thế này đang muốn mèo đông(*) rồi, dì muốn không có việc gì, trái lại có thể đi qua đi lại nhiều hơn." Thẩm Như Quy cười nói tiếp câu.
(*)猫冬 - mèo đông: có nghĩa là trốn trong nhà mùa đông, thường đề cập đến việc trốn ở nhà và không đi ra ngoài.
Giang Kiến Văn ăn rất nhanh từng miếng to liền hết một bát cháo, "Trong bếp còn nữa không?"
Trương Tuyết Phân lập tức đứng dậy, muốn giúp Giang Kiến Văn đi múc nữa.
Giang Kiến Văn tránh một cái, "Chỉ có mấy bước, anh tự mình múc."
Giang Sơ Nguyệt từ bát ngước mắt lên, tầm mắt theo bóng lưng Giang Kiến Văn đang bưng bát vào phòng bếp, mắt híp thành đường cong, mặt mày hớn hở, muốn giấu đều không giấu được.
"Con không ăn cho tử tế, nhìn theo ba con làm cái gì?" Trương Tuyết Phân nghi hoặc nhìn Giang Sơ Nguyệt. Ngôn Tình Hài
Giang Sơ Nguyệt thu lại tầm mắt, vội vàng húp một miếng cháo, mơ hồ không rõ mà nói, "Con vui vẻ nha!"
Trương Tuyết Phân bật cười, "Con đứa nhỏ này."
Lúc Giang Kiến Văn quay lại, đúng lúc nghe thấy lời nói của Trương Tuyết Phân, cười hỏi: "Tiểu Hoa làm sao vậy?"
Không đợi Trương Tuyết Phân trả lời, Giang Sơ Nguyệt ngẩng đầu lên, mặt mày tươi cười, trong gian nhà chính chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ trên bàn ăn, gió thổi vào trong theo khe cửa sổ đung đưa tới mọi nơi không ngừng, ánh sáng trong nhà lờ mờ và tối tăm, nhờ vậy mà căn phòng thêm ấm áp.
"Ba, con cảm thấy ba thật lợi hại, là người vĩ đại trong lòng con." Giang Sơ Nguyệt nói rất nghiêm túc.
Nghe cô nói lời này, Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân cùng bật cười, chỉ cho rằng là cô nói lời trẻ con.
Mà trong phòng này, chỉ có Thẩm Như Quy trong khoảnh khắc đó, hiểu ý Giang Sơ Nguyệt thật sự muốn biểu đạt.
Ở trong biển người một thân một mình phiêu bạt nhiều năm, ôm theo một trái tim bị tổn thương bởi người thân, giống như phiêu linh vậy, thăng trầm không ngừng, cuộc đời trắc trở không điểm dừng, mà giờ đây, ở trong những năm tháng không được coi là tốt này, chúng ta có bữa ăn đạm bạc, chúng ta chỉ có miếng ngói che đầu, nhưng mà, ta không là ta nữa, mà là chúng ta.
Thẩm Như Quy nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Giang Sơ Nguyệt, gò má rất gầy, nhưng khóe miệng có má lúm đồng tiền, cười nhẹ một tiếng, giống như hoa lê ngày xuân, ngọt ngào thấm lòng người, nhưng mà, đây là lúc cô có ba mẹ gia đình.
Giang Sơ Nguyệt đã từng, trong ánh mắt là hoảng hốt thẫn thờ, miệng không còn cười nữa, nói chuyện hay làm mọi việc dường như người chậm lại nửa nhịp, tính khí trầm lặng. Duy nhất một lần nhìn thấy ánh sao trong mắt cô, có lẽ là ngày đó anh mang theo cô rời khỏi thôn Tam Kiều.
"Thanh niên trí thức Thẩm?"
Thẩm Như Quy hoàn hồn, "Hả? Cái gì?"
Giang Sơ Nguyệt cắn đũa, "Anh là đang ngẩn người sao?"
Thẩm Như Quy nhìn đôi mắt trong sáng của Giang Sơ Nguyệt, lập tức là đôi mắt không có thần thái kia giống như một giây tiếp theo ánh mắt liền rơi vào tuyệt vọng, trước mắt lập tức đôi mắt này khi thì giảo hoạt khi thì hồn nhiên, trong chớp mắt có chút hoảng hốt.
Một lát sau, anh cười một tiếng, "Anh đang suy nghĩ, nếu mọi người đã tách nhà rồi, có cần phải trưởng thôn bên kia đăng ký một chút, đề nghị tách hộ khẩu." Đang nói, tạm ngừng một chút, "Còn có Chó Con, có phải còn cần đặt cái tên hay không, cũng không thể sau này thằng bé trưởng thành rồi vẫn gọi Chó Con chứ?"
Lời này trái lại nhắc nhở Giang Sơ Nguyệt, hai mắt nhìn chằm chằm theo Thẩm Như Quy, nghiêng đầu qua, nhìn về phía Giang Kiến Văn, cắn môi dưới một cái, "Ba, lúc làm hộ khẩu, con có thể đổi cái tên hay không?"
"Đổi cái tên?" Giang Kiến Văn nói, "Tiểu Hoa không hay sao? Nghe hay biết bao. Chờ đầu xuân, đầy khắp núi đồi đều là hoa tươi, đủ loại màu sắc hình dạng, không đẹp sao?"
Giang Sơ Nguyệt nghẹn một cái, đẹp, cực kỳ đẹp, bà đây quả thật đẹp nhất vũ trụ.
Nhưng mà.....
"Ba, nếu người khác hỏi con, con đóa hoa này là hoa gì, con nên trả lời làm sao?"
Giang Sơ Nguyệt nghe hay biết bao, rất có văn hóa. Coi lại Giang Tiểu Hoa, chặc chặc..... Người hưởng thụ qua món ăn quý và lạ, làm sao còn xuống nước ăn rau cải luộc???
Giang Kiến Văn bỗng nghẹn lại, "Vậy con muốn gọi là gì?"
Giang Sơ Nguyệt nhếch môi, đôi mắt lặng lẽ liếc về phía Thẩm Như Quy, kết quả, ánh mắt cô liếc qua chỗ khác, liền thấy Thẩm Như Quy đang cong khóe miệng nhìn theo mình, cô lập tức thu lại ánh mắt, trong lòng xuất hiện một chút thẹn thùng.
Thanh niên trí thức Thẩm, thật xin lỗi nha. Tên này là trước đây anh đặt cho em, nhưng mà hiện tại anh không nhớ chuyện trước đây, em liền trộm dùng trước. Đương nhiên, cái này cũng không coi là trộm dùng, cái này là, cái này là.....
Mặc kệ là cái gì, dù sao cái tên này cũng là thanh niên trí thức Thẩm đặt, bác bỏ cũng vô hiệu.
"Giang Sơ Nguyệt." Giang Sơ Nguyệt nhắm mắt một cái, nói.
Thẩm Như Quy thu lại ánh mắt, đôi mắt rũ xuống, ánh đèn lay động không ngừng chiếu sáng khuôn mặt anh, đem lông mi của anh ở mí mắt trên chiếu xuống bóng mờ thật dài ra.
Giang Sơ Nguyệt chỉ mở một con mắt, lặng lẽ nhìn về phía Thẩm Như Quy, mặc dù đối phương đã thu lại ánh mắt, nhưng ý cười trên mặt đối phương lộ rõ ra, cô lập tức chuyển ánh mắt, nhếch môi, nhìn theo cái bát trên bàn, trong lòng bất giác vui vẻ.
Cô cũng không biết mình đang vui vẻ cái gì, dù sao, lúc cô nói cái tên này, là thanh niên trí thức Thẩm đang cười, chứng minh, khẳng định anh cũng thấy cái tên này rất dễ nghe.
Đương nhiên rồi, dù sao, cái tên này chính là kiếp trước thanh niên trí thức Thẩm, đặt giúp cô nha?!
Giang Kiến Văn im lặng một lúc, "Thanh niên trí thức Thẩm, cháu thấy cái tên này như thế nào?"
Giang Sơ Nguyệt lập tức mở mắt, đây là tình huống gì? Kiếp trước kiếp này, cô đổi cái tên, còn phải cần thanh niên trí thức Thẩm gật đầu hay sao?
Nghĩ tới đây, cô vội nhìn về phía Thẩm Như Quy, trong mắt đầy vẻ khẩn trương, như sợ một câu của Thẩm Như Quy trong kiếp này nói cái tên này không hay.
"Thanh niên trí thức Thẩm, anh không thấy cái tên này rất có văn hóa sao? Vừa nghe giống như là của người có văn hóa đặt cho."
Giang Kiến Văn "A" một tiếng, "Con cái con bé này, da mặt sao dày như vậy? Chính mình đặt bừa cái tên, còn ở trước mặt thanh niên trí thức Thẩm nói tên này có văn hóa."
Giang Sơ Nguyệt giương mặt tỏ ra tủi thân, bất mãn, muốn nói, cái tên này chính là thanh niên trí thức Thẩm đặt, vốn là của người có văn hóa đặt, làm sao từ trong miệng cô nói ra liền thành ra đặt bừa rồi?
Thẩm Như Quy nhìn Giang Sơ Nguyệt, trả lời Giang Kiến Văn nói: "Chú Giang, cháu cũng thấy Tiểu Hoa đặt cái tên này không tệ."
"Vừa gặp chàng lần đầu, ngỡ đã quen từ lâu. Chân trời ánh trăng mọc, tương tư suốt đêm ngày. Ta từng đạp trăng tới, chỉ bởi nàng trong núi(*). Cái tên Sơ Nguyệt này vừa hay có trong bài thơ."
(*)Bài thơ "Sơn Nguyệt" (Trăng trên núi) của tác giả Tịch Mộ Dung, gốc là: "与君初相识,犹如故人归。天涯明月新,朝暮最相思。我曾踏月而来,只因你在山中。" (Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy. Thiên nhai minh nguyệt tân, triêu mộ tối tương tư. Ngã tằng đạp nguyệt nhi lai, chỉ nhân nhĩ tại sơn trung.)
Giang Sơ Nguyệt dỏng tai nghe Thẩm Như Quy đọc thơ, nghĩ thầm, hóa ra tên của cô là từ thơ ra, quả nhiên là chỉ người có văn hóa mới có thể đặt ra.
"Vậy thanh niên trí thức Thẩm, cháu có thể giúp Chó Con đặt cái tên hay không?" Giang Kiến Văn xoa xoa tay ngập ngừng, hỏi.
Tên của con gái là mình nghĩ ra, thằng bé Chó Con kia cũng không biết sau này sẽ thế nào, coi như ngốc thật cả đời, giống như thanh niên trí thức Thẩm nói, cũng không thể để thằng bé dùng cái tên Chó Con này cả đời chứ???
Giang Sơ Nguyệt cũng nhìn về phía Thẩm Như Quy mong đợi.
Thẩm Như Quy trầm tư một lát, mở miệng nói: "Giang Sơ Dương, ý là ánh mặt trời lúc nắng ban mai, chờ mong cuộc sống tương lai của thằng bé như ánh mặt trời, tương lai đáng mong đợi."
"Giang Sơ Nguyệt, Giang Sơ Dương." Giang Sơ Nguyệt khẽ đem hai cái tên này nhẩm đi nhẩm lại mấy lần, viền mắt liền đỏ lên.
Cô hít mũi một cái, lúc mở miệng, trong giọng nói có chút khàn, "Thanh niên trí thức Thẩm, ngày mai em nấu cho anh ăn gà om hạt dẻ và thịt kho tàu."