“Thu Hoài, anh Thu Hoài… đừng mà, đừng đâm mà… mạnh như vậy… ô… ông xã…”
Diêu Doanh Doanh mềm mại giống như không xương được Tống Thu Hoài ôm dựng đứng vào lòng, bàn tay to của anh nắm lấy bờ mông căng tròn của cô, mông thịt đầy đặn tràn ra khỏi kẻ tay anh, côn thịt tráng kiện hung hăng đâm vào, bạng thịt đỏ thẫm chống đỡ đến cực hạn, hai quả trứng vỗ “bạch bạch” vào mép âm hộ béo núc, những lớp thịt non mềm càng ngày càng hút chặt, được hút quá sung sướng, thắt lưng và mông của Tống Thu Hoài ưỡn tới càng lúc càng nhanh, không cầm được mà nước bắn ra theo bắp đùi rắn chắc của anh chảy ra.
Diêu Doanh Doanh vì bắt đầu không chịu được mà lùi về sau trốn tránh, sau đó thấy thú vị, thì bắt đầu nhẹ nhàng lắc mông, dùng bầu vú to cọ sát lên cơ ngực căng chặt của Tống Thu Hoài, ngón tay tái xanh để trên cánh tay anh, đầu ngón tay vô thức vuốt ve nhẹ nhàng, chiếc lưỡi đinh hương từ trong miệng vươn ra, khẽ liếm múc.
Nhưng thình lình Tống Thu Hoài rút toàn bộ cây gậy ra, vật nam tính còn mang theo rất nhiều dâm thủy, phát ra âm thanh ộp ẹp, lần này đã mang đến cho Diêu Doanh Doanh một sự mất mát cực kỳ lớn, cơn ngứa ngáy lan tràn gần như cắn nuốt cô, cô không kiềm được mà tuôn trào nước mắt.
Nhưng Tống Thu Hoài lại cau mày, ngón tay thong thả đùa bỡn với khối thịt non mềm phì nhiêu.
“Sao nơi mềm mại của em lại dâm đãng như vậy, có phải là bị anh chơi nát rồi không.
” Diêu Doanh Doanh không dám nói chuyện, chỉ dùng đôi môi đỏ mộng mút ngón tay, dùng đôi mắt mơ màng mà nhìn Tống Thu Hoài đầy khao khát, thều thào trong sợ sệt “Ông xã…” Cô lặng lẽ đưa mông chạm vào ngón tay của chồng mình, ao ước có thể cắm vào một chút.
Nhưng bỗng nhiên Tống Thu Hoài giơ tay hung hăng vỗ vào cửa huyệt của cô, “bạch” một tiếng, khắp nơi đều là dâm thủy bị bắn ra, Diêu Doanh Doanh hét lên đầy phóng đãng, bắn rồi.
Tống Thu Hoài cũng không hề thương tiếc, túm lấy hoa hạch, lạnh nhạt mắng: “Nói chuyện.
”
Cuối cùng Diêu Doanh Doanh không chịu được sụp đổ mà bật khóc, nước mắt giàn giụa trên gương mặt kiều diễm, lông mi dính với nhau thành từng cụm, sự quyến rũ động lòng người, giọng nói thút thít nũng nịu phát ra: “Là, là bị ông xã chơi nát rồi… cầu xin ông xã, ông xã…”
Cuối cũng Tống Thu Hoài rũ lòng thương xót đâm lút cán vào trong, huyệt nhỏ tham ăn ngay lập tức mút chặt lại, sợ nó lại chạy mất…
Ngày hôm sau mưa như trút nước, tất cả mọi người đều nghỉ, mưa vào mùa xuân là mưa tốt, mưa xuân quý như dầu mỡ, sau khi mưa xong khắp nơi đều sẽ càng ngày càng xanh tốt, đâm chồi, ra hoa, kết quả, một vòng tuần hoàn chính là như vậy.
Tống Thu Hoài ngồi trước bàn đọc sách viết thư, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu lam đậm, cổ áo được lót màu trắng tinh, trông cực kỳ đẹp.
Chiếc bút máy lướt thoăn thoắt trên giấy viết thư, như nước chảy mây bay, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng lại không có người thưởng thức.
Cuối cùng ông cụ Tống cũng được thả ra, tuy rằng không được khôi phục bất kì chức vụ gì, nhưng đã là một tin tức cực kỳ tốt, đây cũng là lá thư đầu tiên anh viết cho gia đình kể từ khi về quê.
Bên ngoài trời đang mưa rất lớn, trời đất gần như nối thành một thể, như mưa như sương lại như gió, Tống Thu Hoài đột nhiên đẩy cửa sổ ra.
Bầu không khí ẩm ướt hòa lẫn với mưa phùn thổi dào dạt.
Một giọng nói rất tức giận từ sau lưng vọng tới: “Tống Thu Hoài! Anh lại làm gì vậy, lạnh chết em rồi!”
Vừa quay đầu lại, thì thấy Diêu Doanh Doanh đang nằm lỳ ở trên giường vểnh mông lên, cầm bút chì viết từng nét một.
Gương mặt nhỏ nhíu lại thành một khối, đôi môi đỏ mộng mím chặt, trong con người sóng sánh xinh đẹp chứa đầy lửa giận.
Anh cảm thấy cô giống như một con mèo con đang xù lông.
Thấy Tống Thu Hoài không có động tác gì, con mèo con đã nổi giận, hùng hùng hổ hổ đi tới “rầm” một tiếng cửa sổ đã bị đóng lại, khi trở lại cô còn cố ý giẫm lên chân của Tống Thu Hoài một cái, “hừ” một tiếng đầy đắc ý, ngẩng đầu mà đi về.
Chờ khi Diêu Doanh Doanh cởi giày, bò lên giường, sau đó lại vểnh mông lên tiếp tục viết chữ.
Tống Thu Hoài giơ tay, “pằng” cửa sổ lại bị đẩy ra.