Buổi sáng, Diêu Doanh Doanh buộc dây buộc tóc hình hoa nhỏ mới mua của mình lên, vui vẻ đi ra bờ sông giặt quần áo, vừa sắp đi đến nơi, thì nghe thấy mấy thanh niên ở phía trước vừa giặt quần áo vừa cười nói rôm rả, trong mơ hồ nghe thấy tên mình, cái gì “Tống Thu Hoài mới thê thảm đó chứ, về quê còn lấy một cô gái trong thôn, ngày ngày mặc một màu đỏ rực, cài hoa, quê mùa biết bao!”
Diêu Doanh Doanh nổi giận quay người đi, nhưng vẫn thay dây buộc tóc có hoa nhỏ, vô cùng nhớ nhung khi Xuân Ni Nhi ở đây, Xuân Ni Nhi mắng người giỏi nhất! Một mình có thể mắng mười người!
…
Cuối cùng chịu đựng tới khi mặt trời sắp xuống núi, mọi người mới tụm năm tụm ba đi về nhà, Dư Tam Muội chạy tới ôm eo của Diêu Doanh Doanh, cười hì hì nói: “Doanh Doanh, hai ngày nữa được nghỉ chúng ta đi ra mương hái nấm nhé, mẹ tôi nói nấm rơm sắp mọc rồi.
”
“Nhưng mà tôi muốn đi Nam Sơn hái hoa đào, ngâm nó vào bình thủy tinh, đẹp lắm đấy.
”
Diêu Doanh Doanh nhăn mặt nói, nhưng Dư Tam Muội cũng không nhớ được gì, chỉ lặng lẽ chui vào trong lòng của Diêu Doanh Doanh, hì hì, thật là mềm mại.
“Tam Muội! Cậu lại như vậy, cậu đồ xấu xa.
” Diêu Doanh Doanh ném cây cuốc của mình rồi vồ lấy Dư Tam Muội…
Trên đường đi về nhà Diêu Doanh Doanh và Tống Thu Hoài gần như không nói chuyện, nên nói là cô luôn không để ý tới anh, anh cũng đã quen với tính tình sớm nắng chiều mưa của cô, thêm nữa khi nhận được thư gia đình gửi đến anh vẫn luôn nghĩ đến việc này, cũng chưa kịp dỗ dành, nào biết được có chuyện gì xảy ra.
Đêm khuya, tối nay bên ngoài gần như vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng chó sủa cũng không có.
Trong phòng Tống Thu Hoài đang ngồi trước bàn đọc sách viết thư, sắc da tái nhợt bị ánh đèn chiếu gọi giống như ngọc thạch, gần đây anh rất bận, nhưng bận việc gì cũng sẽ không nói với Diêu Doanh Doanh.
Diêu Doanh Doanh ngồi ở bên giường rửa chân, nghĩ về những tin tức mình vừa nghe gần đây về việc thanh niên có học thức quay trở lại thành phố, vội vàng nói mấy câu với Tống Thu Hoài.
“Ban đầu chúng ta bởi vì em chưa đủ tuổi làm giấy đăng kí kết hôn, nếu như anh muốn quay về thành phố thì em có thể nói với cha, suy nghĩ cách.
” Cô dừng một chút rồi lại nói: “Thật ra em cũng cảm thấy chúng ta không hợp nhau lắm…”
Tống Thu Hoài không trả lời ngay, mà nhìn chằm chằm vào giấy viết thư bị bút máy chọc thủng, và một mảng mực lớn lan ra, những mạch máu cùng gân xanh dưới lớp da của bàn tay cầm cây bút nổi lên càng lúc càng rõ ràng.
Trong lòng không nhịn được mà tự nói với mình, bình tĩnh, phải bình tĩnh, đừng nổi cáu dọa cô, phải hỏi cho rõ ràng.
Nhưng vẫn bị cơn phẫn nộ làm cho mụ mị đầu óc, anh xoay người lại, trong mắt vô cùng lạnh lẽo, nói với giọng giễu cợt: “Sao vậy, muốn đá anh, chán bị anh chơi à, anh yêu của em sắp về rồi, thì muốn đổi một chút à.
”