Thập Niên 70 Nữ Phụ Độc Ác Quay Đầu Làm Bờ H


Diêu Doanh Doanh nhìn chằm chằm vào hơi nóng của chậu nước rửa chân bằng gỗ lim, dường như từ trong chậu nước bốc hơi lan ra cả căn phòng nhỏ, vẫn đang cuồn cuộn liên tục, nếu không sao hình dáng của Tống Thu Hoài lại trở nên mơ hồ, thình lình lại xa lạ như vậy.

Cô cố gắng mở to hai mắt, bởi vì cô sợ một khi không cẩn thận thì nước mắt sẽ rơi xuống.

Diêu Doanh Doanh là một người rất thích khóc, thích khóc như thế nào chứ, lấy một ví dụ, có một lần khi cô đi ra ngoài ăn tiệc lại vô cùng đói, nhưng vì cô là một cô nhóc không được ngồi vào bàn, cô liền khóc rồi bỏ đi, về đến nhà nổi cáu một trận, kết quả bị đánh một trận, ừm, cô càng khóc thảm thiết hơn.

Tống Thu Hoài rất nghiêm túc thu dọn giấy viết thư, rồi gấp lại.

Nhìn chằm chằm vào những chiếc khăn tay nhỏ được xếp gọn gàng ở góc bên trái của bàn làm việc, những mảnh vải thừa của mớ quần áo bị rách nát, một con chó nhỏ màu đen được Diêu Doanh Doanh móc từ những sợi len đầy màu sắc, cho anh lau khi dùng bút bơm mực.


Hít sâu mấy lần, Tống Thu Hoài mới chậm rãi đi qua, đá văng chậu nước rửa chân ở dưới chân Diêu Doanh Doanh.

Cứng rắn nâng cái đầu đang cúi gầm của cô gái lên, mới phát hiện ra cô đang mím cánh môi đỏ mộng của mình, đôi mắt nghẹn tới ửng đỏ.

“Biết mình sai ở đâu không.

” Tống Thu Hoài phẩy nhẹ qua mí mắt của cô, nước mắt tích góp trong hốc mắt theo gương mặt nhỏ chảy xuống, còn có vài giọt vương lại trên lông mi, có phải sắp rơi, thật đáng thương, nhưng nước mắt dừng ở đuôi mắt, đôi môi đầy đặn nhục dục làm cho sự đáng thương đơn thuần trở nên kích thích.

“Sai ở chỗ ban đầu không nên bị mù mắt! Anh không tốt một chút nào, đối xử với em cũng chẳng tốt được tí nào, chỉ biết giả vờ! Anh với cô gái trí thức khác không minh bạch, bêu xấu em!” Diêu Doanh Doanh nhớ tới chuyện ban ngày vừa ấm ức vừa khó chịu, đỏ mặt mà rống lên.


“Được, anh đối xử với em không tốt, anh thấy anh chính là đối xử với em quá tốt rồi.


Cằm của Tống Thu Hoài căng cứng, trên khuôn mặt không một chút biểu cảm, kéo cổ tay của Diêu Doanh Doanh lôi lên giường, sức lực không tính là nhẹ, tay còn lại tùy tiện rút dây nịt ra rồi vứt bừa xuống đất.

Diêu Doanh Doanh vừa khóc vừa chửi bới, nhưng vẫn không ngăn anh được, chỉ vài động tác thì quần áo đã bị cởi sạch.

Anh vỗ vào mông cô một cái, “bạch” một tiếng, mông của Diêu Doanh Doanh vừa to lại vừa tròn dập dờn yểu điệu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận