Lúc này Diêu Doanh Doanh mới biết đã xảy ra chuyện gì, hừ một tiếng, Tống Thu Hoài này lại mở miệng nói sạo! Đồ hai mặt.
Trong canh gà đậm đà còn có thêm mấy quả kỷ tử, thơm ngon mà không ngán, cô vui vẻ mà ăn một cái đùi gà, cái còn lại thì đậy lại để vào trong tủ, đây là phần chừa cho Tống Thu Hoài buổi tối trở về ăn, chẳng qua bình thường anh sẽ không chừa lại Diêu Doanh Doanh.
…
Đêm đến.
Tống Thu Hoài dựa vào đầu giường đọc sách, ánh đèn đã tối hơn một chút, anh thò tay với lấy chiếc kính không gọng ở trên bàn đeo lên sống mũi, hàng lông mi dài yên lặng rũ xuống, làn da ẩm mượt như bạch ngọc, ngón tay thon dài nhẹ lật qua một trang, bình thản lại cao quý.
Chỉ có điều rất nhanh đã bị quấy rầy.
“Tịch thu, của em rồi!”
Diêu Doanh Doanh đi tới “vèo” một cái đã lấy cái mắt kính không gọng đeo lên cho mình, lại lắc mông bò đến chân giường, đôi mắt long lanh xinh đẹp nhìn về phía Tống Thu Hoài mà diễu võ dương oai.
Tống Thu Hoài cũng không ngẩng đầu lên, mà tiếp tục lật sách.
Thấy người không để ý mình, cô tiếp tục đếm tiền trong hộp bánh quy, gần đây lại cướp được vài đồng của thanh niên Tống, đã trở nên nhiều hơn rồi.
“151, 152, 153…”
m thanh thật sự ồn ào, đã quấy rầy Tống Thu Hoài, anh nắm lấy mắt cá chân của cô kéo vào lòng, bàn tay to cố định cánh tay làm loạn của cô.
“Anh mau thả ra…” Diêu Doanh Doanh nũng nịu đẩy nhẹ anh, hàng lông mi dài khẽ quét qua, hơi thở nóng bỏng nhẹ nhàng quấn quýt trước ngực Tống Thu Hoài.
Tống Thu Hoài nhìn chăm chú mấy giây, anh cúi người nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi châu ngọc đầy đặn của Diêu Doanh Doanh, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, lại tiếp tục phác họa từng đường nét, chẳng biết từ lúc nào chiếc lưỡi nhỏ đỏ ửng vươn ra, đáp lại anh.
Chiếc lưỡi lớn càng hôn càng sâu, càn quét thỏa thích trong cái miệng nhỏ của cô, giống như đang ăn quả đào chín mộng, hận không thể ép cạn chút nước cuối cùng, bầu vú lớn như con sóng cuộn trào không chịu được mà cọ nhẹ lên khuôn ngực tráng kiện của anh, để xoa dịu chút ngứa ngáy, vì bị ức hiếp mà hốc mắt của Diêu Doanh Doanh chảy nước mắt, uất ức mà đẩy anh ra một chút, đôi môi hồng hào bật ra lời tố cáo: “Đầu lưỡi của anh to quá, em ăn không nổi.
”
Nghĩ tới gì đó cô lại bổ sung thêm một câu: “Anh trai em sắp trở về rồi đấy! Không được hôn nó sưng lên.
”
Nhưng trong phút chốc ánh mắt của anh đã lạnh xuống, bàn tay nắm lấy bầu vú cô đầy thô bạo, phần thịt trắng ngần của bầu vú tràn ra khỏi kẽ tay anh.
Anh nói mà như cười như không: “Anh trai nào, nói rõ, là anh trai của em, hay là anh Hướng Đông người đã được đính ước từ bé với em.
”