Nghe nói đầu tiên anh ấy ở bộ phận huấn luyện hai năm, vì anh ấy là người có đầu óc lanh lợi, nhắm súng lại chuẩn, rất nhanh đã được làm một người trợ lý nhỏ cho một vị lãnh đạo lớn, sau đó ở biên giới xảy ra chiến tranh loạn lạc, hai năm đó anh ấy đã thật sự ra chiến trường, con người này dù ở đâu cũng có thể giống như cỏ dại, trên chiến trường cũng luôn lập được chiến công, từng bước từng bước thăng tiến.
Từng bước từng bước, càng ngày càng có phong thái của một vị sĩ quan cấp cao, sải bước, giơ tay tay, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Nói ra thì những bữa cơm khi còn bé anh ấy đã trả lại từ lâu, Diêu Thanh Ba và Diêu Thanh Phong đều nhập ngũ, tuy nói là nghiêng về hậu cần, nhưng suy cho cùng vẫn ở trong quân đội, người trưởng thôn như cha Diêu, ít nhiều gì thì cũng có chút quan hệ với Lý Hướng Đông, có biết bao nhiều người nhìn mặt mũi của anh ấy cũng không nói rõ được.
Về phần Diêu Doanh Doanh có đính ước từ bé với anh ấy, thật ra đều là nói lung tung, người nhà họ Diêu chưa từng nghĩ sẽ gả Diêu Doanh Doanh cho anh ấy, trước đây cảm thấy số mạng của anh ấy không tốt, sau này lại cảm thấy mình không với tới, cha mẹ Diêu hiểu rõ, đầu óc của con gái mình có hơi ngốc, gả cho một người đàn ông hiền lành vẫn yên tâm hơn, dễ điều khiển.
Tuy nói sau này xảy ra chuyện của Tống Thu Hoài, nhưng thấy hiện giờ vẫn ổn, nếu như cả đời đều sống như vậy cũng không tệ.
Chiếc xe việt dã của quân đội vừa đến cổng thôn, thằng nhóc tiểu Mao đã chạy đến báo tin, vừa thở hổn hển vừa la ầm lên: “Chị Doanh Doanh, mau, mau, anh của chị về rồi!”
“Ôi…”
Cô vứt củi đốt trong tay xuống co chân chạy ra ngoài, mái tóc vừa đen vừa xơ lắc lư ở trước ngực.
Cô chạy đến cổng thôn, đẩy những người xem náo nhiệt ra, mới phát hiện không phải là anh trai mình.
Ơ, cũng không thể nói không phải anh trai, không phải người anh kia, mà là một người anh khác.
Quân phục khi đó vẫn gần giống với phong cách Liên Xô, đường viền cổ áo phía trước màu xanh lục đậm, áo sơ mi trắng tinh, vành mũ có hơi thấp, cô ngẩng đầu chỉ nhìn thấy đường viền rõ nét của chiếc cằm, lông mày hơi cau lại, đôi mắt như mũi tên, nhưng người đó chỉ cầm điếu thuốc một cách bất cần, trông có vẻ uy nghiêm hơn so với lần gặp trước.
Diêu Doanh Doanh vẫn có hơi sợ anh ấy, lúc nhỏ đã có không ít lần bắt nạt cô, thêm nữa thanh niên Tống ở trên giường thường xuyên nhắc tới anh ấy, làm cô thình lình cảm thấy chân mình mềm nhũn.
Cô cười nịnh nọt rồi nói: “Anh Hướng Đông cuối cùng mọi người cũng trở về rồi!” Cô vẫn lén lút nhìn về phía sau.
Lý Hướng Đông chỉ cảm thấy giống như có một con bươm bướm màu hồng từ trong đám đông bay tới trước mặt mình, bím tóc đen nhánh vì chạy mà có hơi lỏng lẻo, gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần, lồng ngực phập phồng, hàng lông mi rậm rạp như cái quạt nhỏ, bờ môi đỏ mộng căng bóng hơi hé mở, nhịp thở rối loạn, mang theo chút hờn dỗi, không khác gì trước đây.
Nhưng cũng không giống với trước đây, toàn thân tỏa ra một mùi nhục dục, thoạt nhìn chính là ngày ngày được người ta yêu thương.
“Kỳ nghỉ này anh trai của em đã đến chỗ của chị dâu em rồi, chỗ anh có thư cậu ấy viết cho mọi người, quà cho em cũng đang ở đây, chúng ta đi trước đi.
”