Một lát sau lại cảm thấy nóng đến phát điên, cả người không chịu nổi, Diêu Doanh Doanh trở mình, nhấc mông ra ngoài, lặng lẽ mở một lỗ nhỏ trên chăn để lấy chút không khí.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn từ phía sau vươn ra, ôm lấy bụng Diêu Doanh Doanh, kéo cô lại, ôm thật chặt vào lòng.
Qua lớp áo ngủ mỏng, ngực cô bị bàn tay kia bóp lấy, bầu ngực đầy đặn bị bóp đến trượt ra khỏi lòng bàn tay.
Giọng Tống Thu Hoài khàn khàn, anh trầm giọng nói: “Nếu em còn cựa quậy nữa thì anh “làm” chết em đó!” - Anh vừa nói vừa đẩy hông cô.
Diêu Doanh Doanh lập tức nằm im lại, không hề nhúc nhích, ngoan như cún.
Vào ban ngày thì cô không sợ Tống Thu Hoài, còn dám chỉ thẳng vào mặt anh diễu võ dương oai nhưng cô không muốn gây sự với Tống Thu Hoài vào ban đêm.
Trời vừa tờ mờ sáng, tiếng gà gáy ó o truyền đến từ phía đầu đông của thôn, Tông Thu Hòe mở mắt nhìn đồng hồ trên tay, rón rén rời giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho Diêu Doanh Doanh.
Nhưng dù cẩn thận đến đâu thì vẫn có cơn gió lạnh lùa vào chăn, khiến cho Diêu Doanh Doanh mơ màng mở mắt, giận dỗi liếc Tống Thu Hoài, trong miệng lẩm bẩm trách anh đã đánh thức mình.
Dù sao cô cũng đã tỉnh giấc, Tống Thu Hoài vẫn cứ tự nhiên mặc quần áo, lúc đang cài đai thắt lưng thì lại thấy Diêu Doanh Doanh ngủ lại, hàng lông mi dài dày khẽ khàng buông xuống như một hàng quạt nhỏ, đôi môi căng mọng chu chu ra, vùi người trong chăn nóng khiến hai má cô ửng đỏ như hai quả đào chín mọng.
Vẫn cứ ngủ ngon lành, không hề làm người khác tức giận.
Tống Thu Hoài đi rửa mặt bằng nước lạnh để tinh thần sảng khoái.
Tiết trời tháng tư, sáng sớm còn lạnh.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tống Thu Hoài cầm liềm lên đồi cắt cỏ.
Lúc trước thì đây là công việc của Diêu Doanh Doanh, nhưng sau khi kết hôn, cô liền tìm mọi cách để đùn đẩy cho anh.
Trên đường, anh gặp vài người phụ nữ tay xách giỏ, đầu quấn khăn xanh, họ thấy anh thì liền cười hi hi ha ha đi tới và chào hỏi: “Tiểu Tống lại đi cắt cỏ à, con bé Doanh Doanh vẫn chưa ngủ dậy sao?” Một người khác tiếp lời: “Doanh Doanh lại ngủ nướng đúng không, con bé đó giỏi giở trò nhất!”
Tống Thu Hoài mỉm cười lịch sự, đồng thời gật nhẹ đầu chào hỏi rồi đi qua họ, chỉ vài bước chân là đã bỏ mấy người này lại phía sau.
Anh không thích kết thân với họ, họ không giống như Doanh Doanh, người nào cũng có thể nói cả ngày, từ chuyện con chó đi lạc của cái nhà ông Đông đến chuyện đứa con ngốc nghếch của em gái của bà Tây sắp kết hôn.
Mà ở đoạn đường bên kia, mấy người phụ nữ nhìn theo bóng lưng của Tống Thu Hoài vừa cười khúc khích vừa xì xào bàn tán:
“Nhìn khuôn mặt trẻ đẹp, tri thức của cậu Tống kìa! Ôi! Sao mà trắng thế không biết! Đôi mắt kia nữa, nhìn chị một cái mà rung động như nước chảy qua tim.
Rồi từng đường gân, rồi vòng eo,… Ôi! Con bé Doanh Doanh đúng là may mắn, bao nhiêu cái tốt cái đẹp bị cô lấy hết rồi còn đâu.”
“Thì sao? Thế chị thì sao? Chị giờ già đến nỗi răng cũng…”
“Lý Phượng! Chị cũng có mặt mũi mà nói tôi ư?”
Nói xong thím Chu bất thình lình đưa tay cù lét Lý Phượng một cái.
Lý Phượng cuống lên, ném giỏ đi, nói: “Chị đứng lại cho tôi!”
…
Cỏ gần gần quanh đây đều bị cắt hết rồi nên lần này Tống Thu Hoài đi xa hơn một chút, trong thời gian ngắn đã cắt được gần hết túi.
Mặt trời đã ló dạng.
Tống Thu Hoài đứng thẳng người nhìn về phía đông, sau đó cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh nắng đỏ rực chiếu lên mặt anh càng tô điểm thêm nét mạnh mẽ, lạnh lùng.