Diêu Doanh Doanh thật sự có hơi sợ Lý Hướng Đông, lúc nhỏ tuy nói bắt nạt cô, nhưng mà cũng là những chuyện nhỏ nhặt, nhiều lắm là đập vào đầu cô trêu chọc cô “đầu gà trống, đầu gà mái, không ở đầu này thì ở đầu kia”, nhưng khi đánh nhau với người khác mới thật sự là không cần mạng, mắt đỏ ngầu, liên tục đấm nhau để chào hỏi, chỉ có điều có nhiều lúc là vì cô, từ nhỏ cô đã rất xinh xắn, luôn có người đối xử không tốt với cô.
Tuy nói là sợ, nhưng thật ra trước đây cô vẫn rất ỷ lại vào người anh trai Lý Hướng Đông này, khi anh ấy vừa nhập ngũ Diêu Doanh Doanh mới mười tuổi, rời nhà trở lại đơn vị đều phải cõng Diêu Doanh Doanh, bằng không thì buồn bã ở trước cửa khóc lóc cả ngày, cho dù đã nhập ngũ, nhưng mỗi tháng anh ấy cũng phải viết hai lá thư gửi về nhà, bởi vì Diêu Doanh Doanh chữ nghĩa ít, nên vẫn cần minh họa bằng hình ảnh mới được.
Nhưng đến khi cô được mười lăm mười sáu tuổi, đột nhiên Lý Hướng Đông không gửi thư về nữa, lúc đó chính là khi chiến tranh biên giới nổ ra, cũng là thời điểm Lý Hướng Đông thăng chức nhanh nhất, thời gian gặp mặt ít ỏi, thêm vào đó cha Diêu và mẹ Diêu vẫn luôn bảo con gái mình phải giữ khoảng cách, dù sau cũng không phải anh ruột của cô, từ từ càng ngày càng xa lạ.
Gần đây có tới lui một lần là lúc kết hôn với Tống Thu Hoài, Lý Hướng Đông đã tặng một cái chăn bằng tơ tằm rất đặc biệt, mặt trên của cái chăn màu hồng cánh sen có thêu hoa mẫu đơn và phượng hoàng màu đỏ đậm, cánh của phượng hoàng không biết được thêu bằng chất liệu gì, thoạt nhìn trông như dòng nước vậy, tựa như sắp lập tức vỗ cánh bay lên! Diêu Doanh Doanh vừa muốn nghiên cứu kỹ lưỡng cách thêu, thì lập tức bị cha Diêu thu lại, nói toạc ra, ngay cả mình lén lút nhìn cũng không được!
Tuy nói con trai ruột không trở về, nhưng cha Diêu mẹ Diêu cũng vui mừng giống vậy, dù sao cũng là đứa con mà mình đã chăm từ nhỏ tới lớn, vẫn còn hai món chưa xào xong, mùi dầu nóng trong phòng hơi nồng, Diêu Doanh Doanh dẫn Lý Hướng Đông đi vào phòng của mình và Tống Thu Hoài trước.
Lý Hướng Đông nhìn quanh dưới sân, đã có nhiều sự thay đổi so với mấy năm trước.
Nhà năm gian ở phía trên vẫn là cha mẹ Diêu ở, những cây hòe cây táo được trồng ở phía dưới lúc bọn họ còn nhỏ đã bị chặt, xây lên một căn nhà ba gian.
Diêu Doanh Doanh vẫn có chút chưa thích ứng được với người anh trai có hơi xa lạ này, luôn cảm thấy đứng bên cạnh thì cả người không thoải mái, lúc này mặt trời đã sắp xuống núi, ánh chiều chiếu vào gò má của Lý Hướng Đông, khắc họa đường nét trên sống mũi, chiếc cằm cương nghị, nhìn chằm chằm căn nhà mới xây, trầm mặc không nói chuyện, không biết tại sao lại có chút áp lực.
Diêu Doanh Dooanh chà sát hai tay, ngẩng đầu nhìn Lý Hướng Đông bằng đôi mắt sáng lấp lánh.
“Anh Hướng Đông, anh xem, đây là nhà của em! Em và, được xây sau khi em kết hôn, thế nào có phải rất rộng rãi thoáng đãng không.
Chiếc xích đu trước đây đã được chuyển ra sau nhà, cửa sổ phía sau còn có thể nhìn thấy hoa lê đấy, đến lúc đó khi vừa mở cửa ra, đưa tay cũng có thể với tới…”