Vừa muốn mở miệng nói gì đó, thì đầu kia tiếng mẹ Diêu gọi ăn cơm vọng lại.
“Đây là quà cho em, là anh… là anh và anh trai em cùng tặng.
”
Quà là một chiếc vòng tay bằng vàng, được kết từ nhiều bông hoa nhỏ màu vàng.
“Hả, không được, em không thể đeo, sẽ bị người khác nói…” Diêu Doanh Doanh chạm nhẹ vào, cô rất thích, nhưng lại lo lắng nhiều hơn.
“Không sao, là dùng huy chương chế tác ra, không ai dám nói lung tung.
” Lý Hướng Đông cụp mắt xuống, thần sắc có hơi hung dữ.
Lúc này Diêu Doanh Doanh mới vui vẻ nhận lấy, ngẩng đầu cảm ơn với biểu cảm ngọt ngào, đôi mắt sáng lấp lánh, cánh môi căng mọng, mái tóc đen nhánh, vừa nhìn đã khiến người ta yêu thích.
…
Trên bàn cơm rất rôm rả, thức ăn tỏa hơi nóng, nóng hôi hổi, Lý Hướng Đông vén tay áo lên, để lộ cánh tay rắn chắc, đưa chén nhận lấy thức ăn cha Diêu gắp cho mình.
“Hướng Đông được ở nhà thêm mấy ngày, gian phòng phía tây của con đã thu dọn xong rồi…”
Lý Hướng Đông lại nhận lấy ly rượu được đưa tới, nói xin lỗi: “Chú, con thành thật xin lỗi, thật ra con có việc công phải làm, chỉ ghé qua nhà, lát nữa sẽ có người tới đón con.
”
Nói xong thì cạn, còn ra hiệu trút ngược cái ly.
Đầu này cha Diêu kéo lấy Lý Hướng Đông tiếp tục nói chuyện, mà Diêu Doanh Doanh chỉ cúi đầu đâm đâm phần thịt trong chén mình, mấy ngày này thật là giống như tết, đã được ăn mấy lần thịt!
Bỗng nhiên vang lên tiếng đẩy cửa, Diêu Doanh Doanh miệng nhét đầy cơm ngó ra cửa.
Tống Thu Hoài vừa đi vào, thì nhìn thấy Lý Hướng Đông ở phía đối diện, đầu tiên anh nhướng mày ngạc nhiên, nói: “Tới rồi.
”
Lại lên tiếng chào hỏi cha Diêu và mẹ Diêu rồi đi thay quần áo.
Lúc này người đần độn nhất là Diêu Doanh Doanh, sao hai người họ quen biết nhau!
Còn chưa kịp hiểu, thì tiếng kèn ở ngoài sân vọng vào, Lý Hướng Đông nên đi rồi.
Anh ấy cầm áo lên, cúi chào cha mẹ Diêu, lại xoa đầu của Diêu Doanh Doanh, rồi Lý Hướng Đông đi ra ngoài.
Cuối cùng lại nói vài câu với Tống Thu Hoài, Lý Hướng Đông mới lên xe rời đi, thực ra cũng không nói gì.
Lý Hướng Đông nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, chàng trai có khuôn mặt lạnh tanh, đưa tay móc tấm ảnh trong ngực đưa tới.
“Cái này cho cậu đấy, tôi giữ lại không hợp lắm, năm đó những lời kia là lời nói lung tung, đám anh em cũng đùa giỡn mù quáng, tôi luôn xem Doanh Doanh là em gái, con bé càng không thích tôi, thật sự muốn hai người sống cùng nhau, trải qua những ngày tháng tốt đẹp, đừng vì chuyện thù hận của năm đó.
”
Nói xong anh ấy không quan tâm phản ứng của Tống Thu Hoài sải bước rời đi.
Tống Thu Hoài cúi đầu nhìn tấm ảnh trên tay, là Diêu Doanh Doanh vào năm mười bốn tuổi.
Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy tấm ảnh này, lần đầu tiên là ba năm trước, khi Lý Hướng Đông đã uống say, có người lén lấy tấm ảnh này trong ví tiền của anh ấy truyền khắp nơi, nói, đây là cô vợ nhỏ mà Lý Hướng Đông cất giấu.