Thập Niên 70 Nữ Phụ Độc Ác Quay Đầu Làm Bờ H


“Nói mau! Anh và anh Hướng Đông rốt cuộc quen nhau thế nào, có phải anh đã biết em từ lâu…”
Diêu Doanh Doanh dựa vào đầu giường mà nghiêng nghiêng ngã ngã, những ngón tay trắng ngần cầm chiếc lược gỗ đen trơn bóng cọ cọ, chải lên tóc từng chút một, mái tóc đen mượt bồng bềnh luồng qua những kẽ tay, tựa như tơ lụa.

Cô vừa mới tắm xong, đuôi mắt còn bị hun đỏ, đôi môi hồng hào đầy đặn chu lên chất vấn anh.

Tống Thu Hoài hơi nghiêng đầu, thấy Diêu Doanh Doanh như người không xương dựa ở đó, phần thịt mông trắng mịn xếp chồng lên nhau, những ngón tay nõn nà luồng vào trong mái tóc đen nhánh, đôi môi ửng hồng lúc hé lúc khép lầu bầu, cả người trông rất ướt át.

Yết hầu anh chuyển động, anh khép lại quyển sách vừa mở ra.

Đi tới trước bàn trang điểm, tiện tay lấy một lọ mỹ phẩm đi qua.


“Ba bốn năm trước, anh ta từng làm nhân viên cảnh vệ cho ông nội anh một thời gian, thỉnh thoảng sẽ đưa anh đi học.


Tống Thu Hoài rũ mắt xuống, hàng lông mi dài hơi quét qua, nốt ruồi nhỏ kia ở dưới mắt trái dưới ánh đèn mờ ảo có hơi không nhìn rõ, môi mím thành một đường, khuôn mặt này của anh khi làm việc gì cũng lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách, cho dù——
Cho dù một cánh tay cứng rắn cởi quần ngủ rộng thùng thình tới bắp đùi cô, cánh tay còn lại của anh bắt đầu mở nắp lọ mỹ phẩm.

Một lượng lớn dưỡng chất mát lạnh, sền sệt, trắng đục rơi xuống chân của Diêu Doanh Doanh.

“A! Lạnh quá, ghét anh quá!” Diêu Doanh Doanh trừng mắt nhìn thanh niên Tống đầy tức giận, đau lòng nhìn dưỡng chất trên chân mình, đắt lắm đấy! Tuy rằng cũng là tiền của Tống Thu Hoài thôi…
Tay của Tống Thu Hoài rất lớn, cũng trắng bóc như những người khác, trên mu bàn tay còn nổi đầy gân xanh, nắm lấy bắp đùi phúng phính của cô trong bàn tay mà xoa, phần thịt non mềm lọt ra theo những kẽ tay, dưỡng chất càng ngày càng khô lại, nhưng hơi thở càng lúc càng ướt át, xoa tới xoa lui, đột nhiên Tống Thu Hoài giơ cao tay, đánh “bạch” vào bắp đùi của Diêu Doanh Doanh một cái, phần thịt non mềm run lên vì uất ức.

“Anh đừng, đừng như vậy… đã có thể…”

Diêu Doanh Doanh hơi trốn về phía sau, tiếng từ chối nhỏ như tiếng muỗi kêu, giọng nói nũng nịu có thể hút ra mật ngọt, toàn thân ửng hồng, nhưng hai tay lại xô đẩy Tống Thu Hoài, nhưng lại bị anh kéo vào trong lồng ngực cường tráng ấm nóng của mình.

Tống Thu Hoài cởi đồng hồ đeo tay ra, vứt bừa nó lên bàn, tiếng “keng” vang lên.

Diêu Doanh Doanh không nhịn được mà run lên.

Diêu Doanh Doanh run rẩy hai chân thì quỳ bò, Tống Thu Hoài chôn mặt mình vào cặp mông tròn trịa của cô, đầu tiên là hít một hơi thật sâu, sống mũi cao vút của anh chạm vào hang động nhỏ, một dòng mật dịch tràn ra.

Tống Thu Hoài cười khẽ, Diêu Doanh Doanh càng run rẩy dữ dội hơn.

Những khớp xương tay sắc nét vạch mở hang động nhỏ, đầu lưỡi chơi đùa tại cửa động nhạy cảm một lúc, rồi hơi tiến vào trong cửa động, bao bọc, mút mác nâng niu vách thịt bên trong, lại khao khát mà tiến thêm chút nữa, cửa huyệt co bóp, siết chặt tới đáng thương.

Thanh niên Tống hiểu rõ nhất, thấy cô bé kỳ thực rất mềm mại, chỉ đau một chút cũng sẽ rên rỉ, anh dùng ngón tay cắm vài cái để an ủi trước, sau đó mới bù lại bằng cách cọ xát liên tục vào cửa huyệt, mật dịch đã nhanh chóng bôi tới người anh em của anh sáng bóng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận