Diêu Doanh Doanh không khỏi quay đầu lại nhìn, vươn đầu lưỡi đỏ ửng liếm láp vành môi của mình, đôi mắt đỏ rực hé mở, dâm thủy róc rách chảy ra không ngừng, cặp mông căng tròn liên tục đâm về phía sau.
Tống Thu Hoài không kìm được mà mắng một tiếng “Mẹ nó thật dâm đãng.
”
Nâng cao cặp mông linh hoạt, hai quả trứng hung hăng đập vào nơi mềm mại chết người, văng ra không ít dâm dịch.
“Không… em không được, xin… ô ô ô, ưm… a a a đừng mà, ông xã, đừng mà, a! Khó chịu quá…” Diêu Doanh Doanh đã thật sự không chịu đựng được nữa, cô bò về phía trước trong khi hai ngọn đồi đồ sộ lắc lư, cô bò một bước, côn thịt vừa bị rút ra một đoạn, thanh niên Tống lại hung hăng đâm tới, đâm sâu hơn, và mạnh hơn nữa.
Diêu Doanh Doanh lại bật khóc, nước mắt giàn giụa chảy đầy trên gương mặt hồng hào nhỏ nhắn, hàm răng khẽ cắn vào vành môi, cô liên tục van nài cầu xin anh.
Tống Thu Hoài điên cuồng vỗ vào mông cô, anh thiếu kiên nhẫn nói với giọng lạnh lùng: “Yêu nghiệt, sao mỗi ngày đều bị cắm mà vẫn không chịu được sự giày vò như vậy!”
Anh vừa nói, vừa điều chỉnh tư thế nửa ngồi xổm của mình, rồi mãnh liệt thúc vào trong, cặp mông tròn đầy của cô đập vào phần háng của anh phát ra tiếng “bạch bạch” vang dội, nơi mềm mại bị cắm tới bọt nước trào lên trên.
“A a a , ưm ưm ơ, đừng mà, em muốn tiểu, ông xã chờ… a, ô ô ô ô…” Diêu Doanh Doanh bị chơi tới hai gò má đỏ au, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, hai tay nắm tay hai bầu vú, cô vừa lẳng lơ vừa nũng nịu cầu xin sự thương xót của người đàn ông.
…
Bên ngoài trời tối đen như mực, trong phòng——
Diêu Doanh Doanh ngoan ngoãn bò lên người Tống Thu Hoài, cô vẫn còn nhỏ, thông thường Tống Thu Hoài bắn một lần sẽ không làm nữa, phát dục nhiều với cô sẽ không tốt.
Bên dưới của hai người vẫn còn quấn lấy nhau, Diêu Doanh Doanh hơi lắc lư, dùng hai quả đồi lớn của mình cạ cạ vào lồng ngực rắn chắc của Tống Thu Hoài, bàn tay rảnh rỗi đùa nghịch trên sống mũi cao vút và nốt ruồi nhỏ dưới mí mắt của anh, trong bóng tối, Tống Thu Hoài giống như một vị thần, thuần khiết lạnh lùng lại đẹp trai.
Cô không nhịn được mà cho bên dưới ngậm sâu hơn một chút.
Nhưng chính cô lại không chịu được trước, người run lên.
Thanh niên Tống “hừ…” một tiếng, vỗ nhẹ vào mông của Diêu Doanh Doanh, “Đừng phóng đãng nữa, hôm nay em bắn đủ rồi, chơi một lát rồi xuống.
”
Biết là mình buông thả, Diêu Doanh Doanh vẫn nhỏ tiếng lẩm bẩm mấy câu.
“Đúng rồi”
Bỗng nhiên Diêu Doanh Doanh nhớ tới chuyện gì đó, nói:
“Lần này anh nhận tiền trợ cấp đừng mua váy đỏ cho em nữa.
”
Suy nghĩ một chút cô lại bổ sung thêm: “Sau này cũng đừng mua màu đỏ.
”
“Sao vậy.
” Tống Thu Hoài vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mắt ra sau tai cho Diêu Doanh Doanh.
“Bởi vì… bởi vì những người bạn trí thức kia của anh nói em vừa thô lỗ vừa quê mùa.
” Diêu Doanh Doanh tố cáo trong ấm ức, âm cuối còn kèm theo giọng nghẹn ngào, cô thực sự phẫn nộ!
Đến khi Tống Thu Hoài biết rõ được ngọn nguồn, thì anh chỉ cảm thấy đuối lí, mẹ nó, bí bách lâu như vậy thế mà vì xảy ra chuyện này.
Thanh niên Tống nhẹ nhàng vòng lấy cô vợ nhỏ đang bĩu môi tố cáo, cẩn thận ôm cô, chậm rãi vỗ vào lưng cô.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Xin lỗi Doanh Doanh, anh không biết những việc này đối với em mà nói quan trọng… như vậy, sau này anh sẽ cảnh cáo bọn họ, không cho phép bọn họ đùa giỡn kiểu này.
”
“Thật ra những gì bọn họ nói hoàn toàn không liên quan đến em, em không quê mùa chút nào, lời là tự bọn họ xây dựng nên, để tự khẳng định mình, bọn họ mới người dốt nát nhất, thành kiến nhất…”
Qua rất lâu không có lời đáp lại, anh cúi đầu nhìn, thì Diêu Doanh Doanh đã ngủ thiếp đi.