Thập Niên 70 Nữ Phụ Độc Ác Quay Đầu Làm Bờ H


“Con và tiểu Tống, kết hôn với tiểu Tống đã được một năm rồi, sao bụng con vẫn chưa có động tĩnh gì, con phải nhanh lên, thanh niên trí thức Đại Trang Đồn kia, nói với vợ là trở về thành phố thăm người thân bốn năm ngày thì trở lại, không biết đi bằng đường nào, đã không quay lại nữa, ngay cả hành lí cũng không cần, không có giấy hôn thú, cũng không có một đứa con, con nói xem, haizzz!”
Mẹ Diêu vỗ nhẹ vào tay con gái mình, nhìn Diêu Doanh Doanh đầy lo lắng, đứa trẻ này của bà ấy, từ tấm bé đến bây giờ thật sự chưa từng chịu chút khổ sở nào, cũng không cưỡng cầu được, ngay cả chuyện ép buộc tiểu Tống lấy cô dù bị trời phạt cũng thuận theo cô, haizzz, bây giờ thật khiến người ta lo lắng.

“Mẹ! Mẹ đừng quan tâm nhiều như vậy, bọn con có dự định của riêng mình.


Diêu Doanh Doanh ngượng ngùng, đỏ mặt chạy ra ngoài.

Diêu Doanh Doanh ngại nói ra mỗi lần thanh niên Tống đi lên huyện đều lãnh rất nhiều áo mưa an toàn, anh nói sinh con rất khổ sở, phải chờ năm nay khi cô qua sinh nhật mười tám tuổi anh sẽ bắn toàn bộ vào trong…
Đêm đến chờ khi Tống Thu Hoài lại đọc sách, Diêu Doanh Doanh cố ý chui vào trong lòng anh cướp đoạt sách của anh, xem thử là sách gì.

“Có phải em thấy Tần gì đó nói năng bậy bạ không.



Diêu Doanh Doanh bò trong lòng Tống Thu Hoài lật lung tung quyển sách kia, không phải cô không biết gì cả, những chữ được học trong lớp xóa nạn mù chữ cô có thể nhận biết được kha khá.

Vẫn thật sự không phải, Tống Thu Hoài đang xem các kỹ thuật bảo trì máy kéo thực tế.

“Anh lại nói vớ vẫn gì đó.


Tống Thu Hoài rút cuốn sách ra rồi vứt lên bàn, anh không quá muốn để Diêu Doanh Doanh biết được hôm nay anh nhìn thấy gì.

Diêu Doanh Doanh vừa tắm xong trơn như bôi dầu, cô khí thế bừng bừng kể lại những chuyện xảy ra vào ban ngày một lần nữa, dùng lòng bàn tay mềm mại vỗ “bịt bịt” vào lồng ngực của Tống Thu Hoài, đôi mắt cô như hồ nước nhỏ, hai cánh môi đỏ bừng vểnh lên, ngay cả nổi giận cũng xinh đẹp động lòng người*.

Tống Thu Hoài lật người đè Diêu Doanh Doanh xuống dưới người mình, áp lồng ngực rắn chắc của mình lên hai quả đồi đồ sộ của cô, bàn tay xoa nắn mông cô theo tiết tấu, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của anh cuối cùng đã nhuốm màu dục vọng.

“Anh sẽ tìm người khám cho cô ta, thần trí có vấn đề thì nên đưa đến bệnh viện tâm thần, mấy ngày này em đừng chạy lung tung.


Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Diêu Doanh Doanh, Tống Thu Hoài cúi đầu nhấm nháp cánh môi cô từng chút từng chút một, muốn đưa đầu lưỡi của mình vào trong.

Diêu Doanh Doanh liên tục đẩy ra, cô ngậm miệng lại không định cho cái lưỡi to của anh cơ hội, tìm đúng thời cơ tra hỏi tới cùng, “Sau đó thì sao! Còn… còn chưa nói xong mà, anh sẽ giống những người thanh niên trí thức khác quay về thành phố rồi sẽ không trở lại.



“Sẽ không, anh đưa em theo, sắp xếp công việc cho em.


Mắt thấy không ăn nổi cái miệng nhỏ, Tống Thu Hoài lại đổi trận địa, muốn luồng tay vào áo cô chơi đùa bầu vú của cô một lát, lại bị cô vợ nhỏ của mình đè lại.

“Làm việc gì, nhưng mà em không biết gì cả.


Nói thành công câu này, Tống Thu Hoài nhắm đúng thời cơ đưa tay vào trong quần ngủ của Diêu Doanh Doanh, chơi đùa nơi mềm mại đã ướt đẫm của cô.

“Ngô… ô…”
Cô không chịu được mà hé miệng rên rỉ, Tống Thu Hoài thừa cơ hội đưa chiếc lưỡi to của mình vào trong, càn quấy bừa bãi, liếm mút, phát ra những tiếng nước bọt dâm dục.

Anh trả lời trong mơ hồ, “Sắp xếp cho em đi quét đường.




Sáng sớm ngày hôm sau, mẹ Diêu vừa dậy đi ôm củi nấu cơm, thì nhìn thấy con gái mình cầm chổi quét từ đầu sân này đến đầu sân kia.

“Mới sáng sớm, con lại làm gì vậy.


Lần này Diêu Doanh Doanh có lý, bấm bụng trả lời.

“Quét dọn ạ, con luyện tập trước, con quét thế này chính là sạch nhất rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận