Huống hồ lúc Diêu Doanh Doanh khóc thút tha thút thít, chiếc áo màu hồng của cô đã bị ướt cũng theo đó mà rung rinh, mưa bên ngoài ùn ùn kéo đến, giống như thế giới sắp tận thế, mùi thơm ngát của phụ nữ và tiếng khóc thút thít nghẹn ngào bên trong chiếc xe kín mít gần như hóa thành vật chất chạy tán loạn, bao bọc toàn bộ, muốn chui vào mọi khe hở trong đầu, Chương Sĩ Hành biết việc mình nên làm nhất vào lúc này chính là khép hết mọi khe hở của mình, cho dù là mắt mũi hay tai, nhưng anh ta cũng là đàn ông.
“Bốp…” Một cái đồng hồ đeo tay từ phía sau bay đến đập vỡ kính chiếu hậu.
Chương Sĩ Hành lập tức cười bồi theo: “Này, chị dâu, tôi nói anh Tống sao lại vội vàng trở về, kỳ thực thật xin lỗi, tại tôi lái xe chậm.
” Vừa nói anh ta vừa hạ kính cửa sổ cạnh mình xuống, bị những hạt mưa tạt vào mặt anh ta mới cảm thấy cơn choáng váng vừa rồi giảm đi đôi chút.
Diêu Doanh Doanh không để ý đến ai khác, chỉ vừa khóc vừa nhéo Tống Thu Hoài.
Rất nhanh đã đến nhà, Tống Thu Hoài dùng áo khoác ngoài của mình và áo mưa che cho Diêu Doanh Doanh, ôm ngang cô lên, xoay người đá vào cửa xe.
Chương Sĩ Hành đau lòng mà thầm mắng chửi, bỗng nhiên thấy anh không cầm theo lá thư, anh ta chộp lấy rồi lao vào trong màn mưa đuổi theo, “Này, anh Tống, thư Hiểu Nguyệt gửi cho anh!”
Tống Thu Hoài vừa đi vào nhà thả Diêu Doanh Doanh xuống, Chương Sĩ Hành thở hồng hộc giơ lá thư theo tới, Tống Thu Hoài lạnh nhạt nhận lấy, “rầm” đóng cửa lại.
Chiếc xe cũng nhanh chóng lái đến thị trấn nhưng Chương Sĩ Hành vẫn còn lải nhải, “Khiếp thật, đến mức đấy luôn sao, cũng chỉ nhìn hai lần, chỉ có điều sao lại nóng mắt như vậy chứ.
” Anh ta im bặt không nhắc đến việc đầu tiên mình ngồi vào trong xe chính là đóng cửa sổ lại hít thở từng ngụm lớn.
“Két…”
Chiếc xe hơi đang lau đi vun vút đột nhiên phanh gấp.
Chương Sĩ Hành vén những sợi tóc lòa xòa trước trán mình, để lộ phần trán và khuôn mặt thanh tú bị đồng hồ đeo tay khứa bị thương.
“Khiếp, đó là em gái nhỏ của Lý Hướng Đông.
”
…
Tống Thu Hoài dùng nước nóng tấm rửa và gội đầu cho Diêu Doanh Doanh trước, dùng chiếc khăn lớn lau khô quấn cô lại rồi đặt cô lên giường, lại chuẩn bị cho cô một chén nước gừng và đường đỏ, sau đó mới vội vã đi.
Chưa đầy một lát sau, Tống Thu Hoài mặc một cái quần đơn giản, nửa người trên thì để trần, bưng một chậu nước rửa chân ấm áp đi vào trong.
Diêu Doanh Doanh đang nằm bò nghiên cứu những bé tằm được thanh niên Tống mang về, xanh biếc, đang bò lúc nhúc trong cái hộp nhỏ, Diêu Doanh Doanh có hơi sợ, dùng bút chì đâm nhẹ vào bọn chúng.
Đây chính là bé mập mà thanh niên Tống đồng ý mang về, Diêu Doanh Doanh nhìn thấy tên nhóc nhà hàng xóm nuôi nên cô cũng muốn, cũng chính vì điều này mà cô nóng lòng muốn đón Tống Thu Hoài.
“Đừng chơi nữa, lại đây rửa chân, không khéo lại bệnh.
”